Hạ Tịch Quán đi tới nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô, cô đẩy cửa ra, đi vào, bên trong là Họa Phi.
Lúc này Họa Phi thấy được Hạ Tịch Quán bèn “ha ha” cười to: “Lan Lâu Công Chúa, nghe nói ngươi gần đây rất thảm, người thân chết vài đứa, chính mình thành tội phạm bị truy nã, trước đây ta đã cảnh cáo ngươi thế nào, ta đã nói ngươi không phải là đối thủ của Giao Nhân Tộc Công Chúa bọn ta.
Nhiều năm trước, tổ tiên Lan Lâu các ngươi đấu không lại Giao Nhân, nhiều năm sau, Lan Lâu các ngươi vẫn là bại tướng dưới tay Giao Nhân Tộc bọn tai”
Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán treo nụ cười thản nhiên, cô k nhướng chân mày lá liêu tinh xảo: “Phải không? Đến tột cùng ai thua ai thắng, ~”
đêm nay có thể thấy rõ.
“Có ý gì?” Họa Phi nghi ngờ nhìn Hạ Tịch Quán: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi có phải lại có âm mưu gì quỷ kế đúng không?”
“Ngươi đoán xem.”
“Hứ, có tỏ ra vẻ thần bí! Lan Lâu Công Chúa, ta khuyên ngươi thấy rõ hiện thực đi! Ngươi bây giờ đến bản thân cũng nửa bước khó đi, sao có thể đấu với bọn ta?”
Hạ Tịch Quán cũng không trả lời vẫn đề này, cô chỉ đi lên trước, giải khóa dây thừng trên vách tường, sau đó kéo Họa Phi ra ngoài.
Š n Họa Phi đã bị nhốt ở chỗ này hơn một tháng, tối tăm không ánh mặt trời, hiện tại đột nhiên đi ra, hít thở được không hí trong lành, khóe môi của bà ta móc ra một nụ cười quỷ dị.
Nhưng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405317/chuong-1614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.