Anh biết cô có quá nhiều trách nhiệm và sứ mạng, anh cũng biết cô muốn làm những gì, anh chỉ có thể không can thiệp đến cô, để cho cô đi làm chuyện mình nên làm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới, là… Lục Tử Tiễn gọi.
Nhìn trên ba chữ “Lục Tử Tiễn” đang hiện trên màn hình di động, Thượng Quan Hàn Đình hơi chau mày kiếm, anh biết, người em trai này của anh, tình không biết lúc nào đã nhen nhóm, cháy bùng thành tình thâm.
Thượng Quan Hàn Đình ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo, Tử Tiễn, ngày hôm nay cảm ơn em.”
Lúc này, Lục Tử Tiễn đang đứng ở bên cửa sỏ sát đất, một tay anh cầm điện thoại, đôi đồng tử diệu sáng xuyên qua cửa sổ sát đất dừng lại trên sân cỏ, Hạ Tịch Quán còn đứng ở đó, thật lâu nhìn hướng Thượng Quan Hàn Đình rời đi.
Cô ở đó nhìn người khác, lại không biêt, cô cũng là phong cảnh xinh đẹp nhât trong mặt người khác.
Lục Tử Tiễn câu môi: “Anh cả, không cần cảm ơn, những thứ này đều là em nên làm.”
Kỳ thực, tính cách Lục Tử Tiễn thực sự là rất giọng mẹ anh – Liễu Anh Lạc, tính tình hét sức trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa do nguyên nhân thân thế, anh chưa từng được yêu thương, cho nên đôi với tình thân cũng không có khái niệm gì.
Anh và Thượng Quan Hàn Đình chỉ là duy trì lễ phép căn bản mà thôi, ngày hôm nay, bởi vì điều ước sinh nhật Hạ Tịch Quán là Thượng Quan Hàn Đình, nên anh đưa Thượng Quan Hàn Đình cho Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405312/chuong-1609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.