Thời Hi Ngọc ngắng đầu, lúc này Lục Tử Tiễn đứng dậy, anh cúi thân thể cao lớn, ôm ngang Hạ Tịch Quán đang ngủ say lên.
Hai người biến mát ở rồi trong tầm mặt.
Trên xích đu còn dư lại một quyền sách.
Thời Hi Ngọc đứng tại chỗ, thật lâu không hề động, Lục Tử Tiễn trong trí nhớ của cô ấy vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa như vậy, cô cho là cả đời anh sẽ không biết đến hai từ dịu dàng.
Thế nhưng cô ấy sai rồi, kỳ thực sự dịu dàng nhât của anh cho tới bây giờ chỉ trao cho một người.
Nếu như cô ấy không nhớ lầm, vị Lan Lâu Công Chúa này hình như là chị dâu của anh, không nghĩ tới ý trung nhân của anh lại là…
Thời Hi Ngọc mở lòng bàn tay ra, ấy vậy mà tay cô đỗ đầy mồ hôi lạnh.
Hạ Tịch Quán mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau đó cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, điện thoại tới.
Hạ Tịch Quán mở đôi mắt nhập nhèm ra, ân phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”
“Quán Quán,” Giọng nói mèm mại của Lục Tử Tiễn từ bên kia truyền tới: “Đừng ngủ nữa, nên tỉnh lại thôi, hôm nay là sinh nhật của em đó, sinh nhật còn chưa kêt thúc mà.”
Hạ Tịch Quán lười biếng, không muốn di chuyền.
“Anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em, Quán Quán, ra ngoài đi, anh chuẩn bị cho em một phần quà sinh nhật này.”
Lục Tử Tiễn vì cô chuẩn bị một phần quà sinh nhật.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy: “Dạ, em ra ngay đây.”
Hạ Tịch Quán xuống giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405309/chuong-1606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.