Đèn trong phòng sáng lên, lúc này Hạ Tịch Quán thấy mu bàn tay Lục Tử Tiễn có vài nơi bị phỏng, cô nhanh chóng nói: “Tử Tiễn, sao tay anh bị thương thế?”
Tay Lục Tử Tiễn trắng nõn thon dài, rất đẹp, trời sinh là tay cầm dao phẫu thuật, từ nhỏ cũng không chạm qua củi gạo dầu muối, cho nên hai vết phỏng kia thấy rất rõ.
Ngũ Vũ đứng cạnh thấy một màn này, nghĩ thầm trong lòng – Hạ tiều thư, chủ tử sáng sớm hôm nay đã bắt đầu làm bánh cho cô, cái bánh sinh nhật này là chủ tử tự mình làm đó.
Lục Tử Tiễn chưa từng làm bánh ga- tô, đây là lần đầu tiên, cho dù dưới sự chỉ đạo của đầu bếp nữ, anh cũng luống cuồng tay chân, hiện tại cái bánh trong tay anh đã là thành phẩm tốt nhát.
Lục Tử Tiễn câu môi: “Không sao, không cần thận bị phỏng mà thôi.”
Anh cũng không nói cho cô biết.
Hạ Tịch Quán chau mày: “Cái tay này của anh là tay để phẫu thuật đó, quý giá không gì sánh được, lần sau nhất định phải cần thận một chút, qua đây, em giúp anh băng bó.”
“Em ăn miếng bánh trước đã.”
Hạ Tịch Quán dùng ngón tay lấy một chút bánh đặt ở trong miệng mình: “Ưm, ăn ngon thật.”
Lục Tử Tiễn cười.
Xử lý tay cho Lục Tử Tiễn xong, Hạ Tịch Quán về tới phòng mình, cô cầm điện thoại lên, ngón tay đặt trên bàn gõ, cô bấm ra dãy số đã quen thuộc tận xương.
Lục tiên sinh…
Hàng mi khẽ run, cô nhắn gọi.
Thế nhưng rất nhanh cô đã cúp.
Điện thoại chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405305/chuong-1602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.