Hạ Tịch Quán nhìn Giao Nhân Tộc Công Chúa, chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ta tại sao phải chạy trốn, hiện tại người nên trốn… là ngươi ấy chứt”
“Có ý gì?” Giao Nhân Tộc Công Chúa không hiểu.
Hạ Tịch Quán cười nhạt không nói gì, cô lui về phía sau hai bước, sau đó dùng lực hua hua tay: “Người đâu tới đây mau, Giao Nhân Tộc Công Chúa ở chỗ này!”
Giao Nhân Tộc Công Chúa ngắng đầu, chỉ thấy những thị vệ của Thượng Quan Đẳng “xoát” cái đều nhìn lại: “Giao Nhân Tộc Công Chúa ở đâu, Quận Chúa có lệnh, bắt ả, giết không tha!”
Cái gì?
Giao Nhân Tộc Công Chúa hoài nghi chính mình nghe lầm, lão già Thượng Quan Đằng đó tại sao muốn bắt chính mình, không phải đã hẹn nhau cùng bắt Hạ Tịch Quán sao?
“Hạ Tịch Quán, mày làm cái gì?”
Hạ Tịch Quán nhướng hàng mày lá liễu: “Ngươi vừa rồi làm cái gì ngươi không rõ sao, vừa rồi ngươi đã đâm Thượng Quan Đằng một dao mà.”
Con ngươi Giao Nhân Tộc Công Chúa co rụt lại, ả đâm Thượng Quan Đằng lúc nào chứ, ả căn bản cũng không thấy Thượng Quan Đằng, vẫn đang đuổi Hạ Tịch Quán mà.
Không tốt.
Giao Nhân Tộc Công Chúa ý thức được mình trúng kế: “Hạ Tịch Quán, là ngươi, đúng không? Là ngươi giả mạo tai”
Trong đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán tràn ra tia sáng lạnh lùng, cô giơ tay lên cởi bỏ áo choàng trên người, lại quấn mái tóc dài lên: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, hôm nay chẳng qua chỉ là đòi lại ít thứ trên người ngươi, trên tay ngươi dính máu, thù của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405299/chuong-1596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.