Có Dạ Cần xoay người, đi ra ngoài, anh từ trong túi quân lấy điện thoại ra, bắm số Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán rất nhanh đã chạy đến, cô ghim cho Diệp Linh một châm, Diệp Linh dừng nôn mửa lại, cả người mơ màng buồn ngủ.
Có Dạ Cần và Hạ Tịch Quán đứng trong phòng khách, Có Dạ Cần hỏi: “Cô ây làm sao vậy?”
Hạ Tịch Quán rửa tay, nói ra máy chữ: “Rôi loạn căng thẳng sau sang chân.”
Có Dạ Cần nhíu mày kiếm.
Ngọn đèn trong phòng khách rất nhẹ, Hạ Tịch Quán tiếp tục nói: “Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, chính là bị cản trở tâm lý sau sang chấn. Cố tổng, năm ấy Linh Linh 18 tuổi, vết thương anh gây ra cho cô ấy, so với anh có thể tưởng tượng càng nghiêm trọng gay go hơn rất nhiều. Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn sống không tốt, cô ây ở trong góc phòng anh không biết từ từ liếm láp vét thương của mình, tự mình chữa lành.”
“Nhưng loại tự chữa lành này cũng không thành công, cộng thêm gần đây chuyện của bố anh, càng xát thêm lớp muối trên vết thương của cô ấy, hiện tại cô ấy rất bài xích anh chạm vào, hoặc có lẽ là, bây giờ Linh Linh bài xích tất cả đàn ông.”
Gương mặt anh tuần của Có Dạ Cần giăng kín tâng sương mù, dưới tia sáng mờ nhạt, thây không rõ anh đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau, anh mở miệng nói: “Cô ây thê nào mới có thể tốt?”
Hạ Tịch Quán: “Cố tổng, buông tau cô ấy đi! Anh biến mắt trong cuộc đời của cô ấy, bao gồm cả toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405288/chuong-1585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.