Ông ta tuyệt đối không thể để cho Có gia hủy trong tay con gái Diệp gia.
“Hừ, Dạ Cần, con bây giờ vì Diệp Linh đối kháng với ta rồi phải không, tất cả bây giờ con có đều là ta đưa cho con, nếu như ta thu hồi, con sẽ hai bàn tay trắng.” Có lão gia tử nói.
Có Dạ Cần nhìn Cố lão gia tử: “Ông nội, tất cả của Có gia, con đều có thể cho ông, cái gì cũng không cần, thế nhưng, ông tưởng con rời khỏi có gia con sẽ không nuôi nổi một Diệp Linh sao?”
Có lão gia tử khựng lại, sau đó câu môi: ‘Dạ Cần, con có hỏi qua ý của Diệp Linh hay chưa?”
Cố Dạ Cần nhấp môi mỏng, không nói thêm gì nữa.
“Hôm nay nói chuyện dừng ở đây, Dạ Cân, con trở vê suy nghĩ thật kỹ, ta cho con thời gian.”
Trong mật thất, hai mắt Diệp Linh đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông đang bên ngoài quỳ, sau lưng anh vết máu lẫn lộn, nhưng anh vẫn quỳ thẳng tắp như trước, hệt như cây tùng giữa ngày mưa bão, sắc mặt anh bình tĩnh không lay động khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.
Diệp Linh đã cảm thấy tim rất đau rất đau, thân thể nhỏ mềm theo bờ tường vô lực tuột xuông.
Lúc này bên tai vang lên một chuỗi tiêng bước chân, Cô lão gia tử tới.
“Diệp tiểu thư, tôi bảo Dạ Cần lựa chọn giữa cô và Cố gia, đồng thời cũng đề cho cô đưa ra chọn lựa.”
Viền mát Diệp Linh đỏ bừng nhìn về phía Có lão gia tử: “Ông đây là có ý gì?”
“Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405283/chuong-1580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.