Có Hiền nhìn về phía Có Dạ Cần đối diện, người đàn ông một thân áo sơmi trắng, quần tây dài đen, thanh bần tuần nhã, nồi bật bát phàm, nhiều năm chém giết trên thương trường đã lắng đọng ra vẻ thành thục sắc bén trên người anh, vẻ đạm mạc mỏng lạnh như thể một đề vương.
Đứa con trai này, từ lúc anh sinh ra, Cố Hiền chưa từng nhìn thật kỹ.
Bây giờ liếc mắt, lại xa lạ như thế.
“Có Dạ Cần, mày tới đúng lúc lắm, tao đang muốn tìm mày đây, mày có ý gì, nhốt tao ở chỗ này, lá gan mày lớn nhỉ, tao là bố mày, mày dám ngõ nghịch như vậy!” Cố Hiền âm trầm nói.
Sắc mặt Có Dạ Cẩn không có chút biến động nào, thậm chí ngay cả mi tâm cũng không chau lại: “Bố, bên ngoài bây giờ phong thanh hạc lệ*, mây ngày nay xin bố ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chờ qua tiếng gió thỏi, con sẽ phái chuyên cơ đưa bố ra nước ngoài giải sâu một chút.”
*Phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhát.
Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.
“Cái gì?” Cố Hiền suýt chút nữa nhảy dựng lên, gã toàn thân run rầy nhìn Có Dạ Cần: “Đưa tao ra nước ngoài, mày đây là có ý gì?”
Cố quản gia cả người đỗ mò hôi, ông ta len lén nhìn thoáng qua đối diện người đàn ông, từ lúc anh vào cửa cũng không có biểu tình dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405276/chuong-1573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.