Máy ngón tay nanh mềm mại của cô siết chặt vải vóc lạnh cứng trên tây trang, cô dán cái mũi nhỏ của mình lên ngủi một cái, hơi thở thành thục quen thuộc của người đàn ông, để cô an lòng và mê luyến đến lạ.
Noi có anh, cho dù núi tuyết đất lửa cô đều an lòng, đây chính là mị lực đặc biệt phát ra trên người anh.
Diệp Linh biết, anh che chở cô nhiều năm như vậy, có vài thứ đã thâm nhập vào cốt tủy cô.
Cho dù tróc xương moi tim, cô không còn cách nào phai mờ dấu vét anh lưu trên người cô. Bát thình lình, hốc mắt của cô hồng hồng.
Lúc này cửa phòng tắm bị đầy ra, một làn hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái tập kích đến, Có Dạ Cần đi ra, đứng sau lưng cô: “Nghĩ gì thé?”
Trong nháy mắt anh đi ra liền thấy một màn này, cô ôm áo quàn anh ngây ngốc đò ra.
Diệp Linh nén nước mắt: “Anh, em muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Cố gia, em không muốn trở về nữa.”
Lần trước rời đi, cô mới xuống từ trên giường Có Dạ Cần, làn đây trở về, lại lên giường Có Hiền.
Cô cảm thấy buồn nôn.
Rất buồn nôn.
“Linh Linh…” Cố Dạ Cẩn vươn cánh tay ôm vòng hông nhỏ mềm của cô.
Nhưng trong khoảnh khắc mới chạm tới cô, cơ thể Diệp Linh mềm như không xương nhanh chóng cứng ngắc như một khối băng, cô chau mày liễu, tay nhỏ đè xuống trong ngực mình, dáng vẻ khó chịu.
“Làm sao vậy?” Có Dạ Cẩn hỏi.
Một giây kế tiếp Diệp Linh đẩy anh ra, trực tiếp chạy vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405274/chuong-1571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.