Lệ lão phu nhân chỉ biết con dâu mình sắp tới, không biết người tới chính là mẹ của Quán Quán, Lệ lão phu nhân đờ ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Là con? Thật sự là con!
Nhiều năm trước con chính là người ngủ Quân Mặc nhà ta rồi bỏ chạy?”
Lâm Thủy Dao: “…”
Lệ lão phu nhân kéo lại bàn tay bà: “Dao Dao, Lệ gia chúng ta là thuần khiết thế gia, năm đó… năm đó Quân Mặc với con vẫn là một… tiểu xử nam, con đã bỏ lại nó một lần, không thể lại bỏ nó lần thứ hai, con nhát định phải phụ trách nó tới cùng!”
*.” Lâm Thủy Dao xem như là đã nhìn ra, vị Lệ lão phu nhân này là một người rất thoáng.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Lâm Thủy Dao ngẳng đầu, ở phía trước hành lang thấy được Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc đã thay quần áo ngủ màu đen, hiện tại ông nổi bật tự phụ đứng trong hành lang, một tay đút trong túi quần từ trên cao nhìn bà.
Lâm Thủy Dao vẫn không nói gì, Lệ lão phu nhân đã cười nói: “Làm sao, mẹ chồng nàng dâu chúng ta hàn huyên cái gì con cũng muốn biết sao?”
Mẹ chồng… nàng dâu?
Lâm Thủy Dao nghi hoặc, đây là ý gì?
Lệ lão phu nhân nhiệt tình như thế khẳng định có kỳ quặc, ánh mắt Lâm Thủy Dao rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc, bắt đầu tìm kiếm đáp án.
Lệ Quân Mặc cũng không có muốn lừa gạt bà, ông có tính toán của ông: “Qua đây.”
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405235/chuong-1532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.