Hạ Tịch Quán hai mắt đỏ bừng, liền hỏi: “Di Anh Lạc làm sao ạ?”
“Tiểu thư, mẹ của cô gia một ngày sau đó cũng… qua đời theo.”
Hạ Tịch Quán hít vào một ngụm khí lạnh, vừa rồi nghe tin dữ của Lục Tư Tước cô đã thấy sét giữa trời quang, nên lúc nói đến dì Anh Lạc, cô đại khái đã đoán được kết cục.
Lục Tư Tước và Anh Lạc cùng lúc qua đời.
Bọn họ đi rồi.
Thân thể Hạ Tịch Quán nhỏ nhắn lung lay vài cái, trực tiếp ngã trên mặt đắt.
“Tiểu thư!” Thím Tô kinh hô.
Tốc độ Lục Hàn Đình nhanh hơn, anh vươn bàn tay to kéo Hạ Tịch Quán sắp sửa ngã xuống tới trong ngực mình.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, trong hốc mắt đã có nước mắt rơi xuống, cô chôn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt sâu trong lòng Lục Hàn Đình, lập tức khóc không thành tiếng.
Tại sao có thể như vậy?
Lục Hàn Đình ôm chặt lấy Hạ Tịch Quán, tình cảm người đàn ông luôn là ẩn nhẫn mà khắc chế như vậy, trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã nhuộm đầy tia máu đỏ.
Trong một đêm, anh mắt đi cả bố và mẹ.
“Lục tiên sinh, chúng ta… mau về thôi!”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Chuẩn bị xe, lập tức khởi hành!”
Tin dữ chọt tới làm rối loạn tất cả kế hoạch, Lục gia đã phát tang rồi, Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán phải chạy về tham gia tang lễ.
Cô Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê, Lục lão phu nhân người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Hạ Tịch Quán không yên tâm nhát chính là lão phu nhân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405226/chuong-1523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.