Trầm Tiểu Liên bị thúc giục: *…
Trằm Tiểu Liên nuốt nước miếng một cái, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày mở miệng nói: “Không sai chị Hạ, em đúng là đang ở đây cứu đại ca ca, em còn nhớ kỹ ngày đó tuyết lớn đầy trời, đại ca ca ngất xỉu trong băng thiên tuyết địa, em tình cờ đi ngang qua, liền cứu đại ca ca…”
“Em cứu thế nào?” Hạ Tịch Quán đột nhiên đặt câu hỏi.
Trằm Tiểu Liên bị kìm hãm.
Hạ Tịch Quán chậm rãi đi tới, đôi mắt trong vắt đe dọa nhìn Trầm Tiểu Liên, đáy mắt lóe ra tia sáng sắc bén: “Em Tiểu Liên, tôi hỏi em, lúc đó em cứu thế nào? Nếu muốn cứu sống một người bị đóng băng, nhất định cần có kiến thức y học thông thường, tôi nhớ em Tiểu Liên dường như… chưa từng học qua chữa bệnh mà nhỉ! Em cứu kiểu gì thế?”
Trầm Tiểu Liên mặt trắng nhọt, ả biết Hạ Tịch Quán là tới vạch trần ả, nhưng năm đó ả nằm vùng ở bón phía, tất cả những gì xảy ra giữa bọn họ bao gồm mỗi một câu đối thoại ả vô cùng rõ ràng, nên Trầm Tiểu Liên mang tâm lý ăn may, ả tin tưởng mình có thể liều mạng, lấy giả đánh tráo với Hạ Tịch Quán, để Lục Hàn Đình không phân biệt được.
Thế nhưng, Trầm Tiểu Liên không nghĩ tới Hạ Tịch Quán thật sự sắc bén tinh chuẩn đến không ngờ, chộp được lỗ thủng trí mạng nhất của ả, bởi vì Hạ Tịch Quán là từ góc độ y học tới vạch trần ả.
Trầm Tiểu Liên lập tức liền trợn tròn mắt, đầu trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405218/chuong-1515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.