Mặt của Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ, bà cựa quậy, muốn tránh thoát ông: “Anh đừng như vậy, đây là phòng bếp, có người nhìn thấy.”
“Anh đuổi họ đi hết rồi.” Lục Tư Tước hôn lên mái tóc bà.
Giữa chỗ lộ thiên mà ông còn đáng ghét như vậy, cũng không để ý ánh mắt của người khác, thật là… da mặt dày.
“Buông em ra, đi rửa chén đi.” Liễu Anh Lạc cười cười ra lệnh ông.
Lục Tư Tước nhướng mày kiếm, về việc rửa chén này, ông thật đúng là một tay mơ, chưa làm qua, cũng không biết có thể làm được không.
Lục Tư Tước thật sự thả bà ra, sau đó cuộn ống tay áo lên, bắt đầu rửa chén.
Liễu Anh Lạc kinh ngạc, vừa rồi bà chỉ nói đùa, không nghĩ tới ông sẽ thật sự rửa, vị thiên chi kiêu tử này hai tay trời sanh là cầm bút máy ký tên, bây giờ lại thực sự bắt đầu rửa chén.
“Lục Tư Tước, anh làm sao vậy? Sao em cảm giác anh là lạ?” Liễu Anh Lạc nghi ngờ nhìn ông.
Lục Tư Tước rửa xong một cái bát, còn rửa rất sạch sẽ: “Lục phu nhân, anh rửa bát sạch sẽ như vậy, em có thưởng cho anh không?”
Nói xong Lục Tư Tước sát tới, muốn hôn bà.
Liễu Anh Lạc cầm một quả cà chua bi thánh nữ quả nhét vào trong miệng ông: “Ngọt không?”
Lục Tư Tước nêm thử một miếng: “Không ngọt bằng em.”
Cái người này! Lại bị ông chiều ngược một quân.
Liễu Anh Lạc cố ý xụ mặt: “Không để ý tới anh nữa!”
Bà xoay người rời đỉ.
Thế nhưng đi hai bước, Lục Tư Tước từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405203/chuong-1500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.