Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Quán chơi chiêu lừa địch!
Hai chân Sùng Văn mềm nhữn, anh ta nhớ tới chủ tử nhà mình đã từng đã bảo anh ta chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ cho Hạ Tịch Quán, vừa rồi anh ta đã nói những gì?
“Hạ tiểu thư, cô… cô lừa tôi, tôi thật là khổ mà!” Sùng Văn kêu một tiếng, ủy khuất đền sắp khóc, mưu kế của Hạ tiểu thư quá sâu, anh ta không chơi nỗi.
Hạ Tịch Quán khí định thần nhàn ngồi xuống: “Sùng Văn, nếu như anh đủ thông minh, hiện tại nên nói hết điều anh biết cho tôi, như vậy tôi mới có thể đảm bảo anh không Sao.”
*…” Sùng Văn rất muốn hỏi một câu – anh còn có lựa chọn nào khác ư? Không có!
“Hạ tiểu thư, cô còn muốn biết thứ gì?” Sùng Văn uất ức hỏi.
Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút, nhanh chóng suy tư nói: “Anh mới vừa nói Trầm Tiểu Liên cứu Lục Hàn Đình, kỳ thực chuyện này hồi ở Hải Thành anh ấy từng đề cập với tôi, nhưng lúc đó người cứu anh ấy vẫn là Hạ Nghiên Nghiên, sao bây giờ lại đổi thành Trầm Tiểu Liên rồi?”
“Hạ tiểu thư, chủ tử ngay từ đầu cũng tưởng là Hạ Nghiên Nghiên, thế nhưng trong một ngày mưa to, Trầm Tiểu Liên đụng vào trước xe chủ tử, trong cổ treo khói ngọc bội năm đó chủ tử đưa đi, sau đó chúng tôi đi tra, Hạ Nghiên Nghiên chết ở trong tù, trước khi chết cô ta đã từng nói chính cô ta là mạo danh thay thế, ngay cả ngọc bội cũng là giả.
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu, ngược lại nở nụ cười, cô thật không ngờ câu chuyện người cứu mạng này lại biến đổi bắt ngờ như vậy.
Nhưng khi đó ở Hải Thành, Hạ Tịch Quán cũng biết năm đó cô gái kia là nơi mềm mại nhất trong lòng Lục Hàn Đình mà anh không cách nào quên được, một tồn tại đặc thù như vậy sao có thể thay đổi bất ngờ.
“Chuyện trùng hợp đến thế à, Trầm Tiểu Liên chủ động va Vào xe, lẽ nào Lục Hàn Đình chưa từng nghỉ ngờ?”
“Hạ tiểu thư, chủ tử lúc đó liền hoài nghi, cho nên trong khoảng thời gian này cũng cho Trầm Tiểu Liên cơ hội gần người, chính là muốn xem xem cô ta rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì, còn có chủ tử muốn tra ra cô gái năm đó kia rốt cuộc là ai?” Sùng Văn không dám nhiều lời.
Hạ Tịch Quán không có tâm tình gì lớn, cô gật đầu: “Được, anh kể chuyện năm đó cô gái kia cứu anh ấy thế nào cho tôi biết, tôi giúp anh ấy cùng tìm.”
Cùng tìm?
Sùng Văn sợ đến ngây người, Hạ tiểu thư biết chủ tử một mực tìm kiếm một cô gái khác thực sự không tức giận sao?
“Năm đó… Năm đó chủ tử xuất phát từ Đề Đô, trên đường bị cướp giết, cơ duyên xảo hợp chủ tử lưu lạc đến Hải Thành, rơi vào trong băng thiên tuyết địa, chủ tử ngã bát tỉnh, thiếu chút nữa thì chết rét, lúc này một cô gái xuất hiện, cô gái kia kéo chủ tử tới trong một sơn động, ở dưới đêm tuyết rơi đầy trời cho chủ tử sự ấm áp và sức mạnh để sống tiếp.”
Sùng Văn vừa kể chuyện xưa vừa theo dõi sắc mặt Hạ Tịch Quán, chỉ thấy trong tròng mắt ung dung của Hạ Tịch Quán từ từ xuất hiện gợn sóng, rất nhanh mi tâm tinh xảo cũng nhíu chặt.
“Hạ tiểu thư, cô… cô làm sao thế?” Sùng Văn thận trọng hỏi.
Hạ Tịch Quán không có làm sao, cô chỉ là cảm thấy câu chuyện này thật quen thuộc, thật quá trùng hợp, cô khi còn bé cũng ở trong băng thiên tuyết địa cứu một đại ca ca, dưới đêm trời tuyết lớn cô và đại ca ca kia ở trong sơn động qua đêm.
Sao càng nghe càng giống như chuyện xưa của cô?
Cô nhớ ra rồi, lúc đó đại ca ca kia còn để lại một khối…
ngọc bội cho cô, nói sẽ trở về tìm cô.
Cô cũng không hề đề ý, đặt ngọc bội kia ở trong ngăn kéo, rất nhanh khối ngọc bội kia đã biến mắt không thấy tăm hơi.
Hạ Tịch Quán vẫn để chuyện cứu người năm đó ở trong lòng, cho nên lúc nghe Lục Hàn Đình đã từng được người cứu, cô cũng sẽ không liên tưởng đến mình, nhưng là bây giờ Sùng Văn vừa kể như thé, cô nghỉ ngờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.