“Em cảm tháy anh đang suy nghĩ tâm tư quỷ gì, làm lớn bụng em?” Lục Tư Tước hỏi ngược, trực tiếp cắt lời bà.
Ông còn thẳng thắn như vậy, Liễu Anh Lạc cảm thấy hai người đều đã già rồi, vẫn còn thảo luận đề tài này, mặt bà đỏ sắp nặn được ra nước, vô cùng xấu hỗ và giận dữ.
“Hai người chúng ta tuổi tác đều không nhỏ nữa, không thích hợp có con, Anh Lạc, em nợ anh một đứa con, cái này sợ rằng phải trở thành vĩnh viễn tiếc nuối.” Lục Tư Tước nhếch môi thành đường vòng cung nhàn nhạt, tự dưng lộ ra vài phần cô đơn.
Lúc còn trẻ kỳ thực rất muốn cùng bà sinh thêm máy đứa, ít nhất hai đứa, cho A Đình thêm một đứa em trai hoặc một cô em gái cũng được, nếu như là con gái, sẽ giống như bà, hiện tại cũng sẽ không ước ao Lệ Quân Mặc sinh được cô con gái thông tuệ vô song như Hạ Tịch Quán vậy, nếu như là con trai, cũng sẽ giống như bà, tài tử trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa một đời…
Lục Tư Tước cũng nhớ tới con trai Lục Tử Tiễn mà bà và Tô Thành sinh, con trai của bà quả nhiên không kém cỏi, rất giống rất giống bà, chỉ tiếc, đứa con trai ấy không phải con ông.
Sống nửa cuộc đời, đây là tiếc nuối lớn nhất của ông.
Liễu Anh Lạc cũng muốn nhớ đến đứa con kia của mình, đứa con kia là tổn thương lớn nhát trong lòng bà, còn có A Đình của bà.
Liễu Anh Lạc cong ngón tay, viền mắt đỏ bừng nhìn ông: “Lục Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405144/chuong-1441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.