Lục Tư Tước vốn đang ôm bụng bà, nhưng sợ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng bà, nên cánh tay ông đi lên, ôm lấy đầu vai bà, khóa bà vào trong lòng mình: “Được, anh chính là lão già khốn nạn, nhưng em đừng quên, chúng ta còn chưa ly hôn, em chính là Lục thái thái của anh, cái này gọi là nghĩa vụ vợ chồng hiểu không, anh ngủ em hai lần thì làm sao, anh không cảm tháy có lỗi.”
Ông còn chí khí hùng hồn như vậy, còn kéo cả nghĩa vụ vợ chồng ra, Liễu Anh Lạc tức đến toàn thân run rầy: “Vậy chúng ta bây giờ liền ly hôn!”
*“Muộn rồi! Trước đây lý do em muốn ly hôn với anh là chúng ta đã ở riêng nhiều năm, nhưng chúng ta ngủ cũng đã ngủ qua, quan toà sẽ hỏi lúc em ngủ với anh sao không nói chuyện ly hôn, đến lúc đó em trả lời thế nào?”
“Tôi…” Liễu Anh Lạc kỳ quái phát hiện mình vậy mà á khẩu không trả lời được.
Lục Tư Tước ôm bà thật chặt, chôn khuôn mặt tuần tú của mình trong mái tóc dài của bà, ông khép viền mắt đỏ thắm, sau đó lắm bẩm nói: “Em đã tỉnh cũng tốt, anh thích em lúc tỉnh hơn, thích em ở dưới người anh vặn vẹo, giãy giua, khóc lóc xin tha…”
*.” Liễu Anh Lạc nhanh chóng che lỗ tai mình, ông quả nhiên vẫn là ông, mặt người dạ thú, không biết xấu hỗ!
“Tránh ra, buông, Lục Tư Tước, tôi không muốn gặp anh nữa, tôi muốn rời khỏi nơi này… ưml”
Lục Tư Tước nắm đầu vai của bà cưỡng chế xoay bà lại, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405141/chuong-1438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.