Lục Tư Tước mím môi, không hề do dự tạt cô một chậu nước lạnh: “Tôi sẽ không về, các người về đi.”
Nói xong, Lục Tư Tước trực tiếp xoay người rời đi, không có bắt kỳ chỗ thương lượng nào.
Liễu Anh Lạc kéo lại Hạ Tịch Quán, nhỏ giọng nói: “Quán Quán, mỗi quyết định của con khẳng định có lý do của con, dì có thể trở về Đế Đô với con, nhưng Lục Tư Tước thì, chuyện ông ấy quyết định rồi chắc chắn sẽ không thay đổi, ông ấy sẽ không trở về.”
Hạ Tịch Quán chớp chớp đôi mắt sáng, đẹp đẽ lại lanh lợi cười nói: “Lần này con phải mang bác Lục về, mọi việc đều có ngoại lệ a, bác Lục cũng có ngoại lệ.”
Liễu Anh Lạc tò mò: “Ngoại lệ trong đời này của Lục Tư: Tước là cái gì thế?”
Hạ Tịch Quán cười nhạt không nói, ngoại lệ trong đời này của Lục Tư Tước chính là… dì đó, dì Anh Lạc!
Hạ Tịch Quán mang theo. Liễu Anh Lạc cùng ra bệnh viện, bởi vì phải trở về, nhất định sẽ phải thăm Lục lão phu nhân, cho nên Hạ Tịch Quán và Anh Lạc đi tới phòng đấu giá, muốn tìm một chút đồ cổ về tặng cho Lục lão phu nhân, dù sao ánh mắt Lục lão phu nhân rất cao, đồ bình thường bà lại không cần.
Vừa mới đến phòng đấu giá, Hạ Tịch Quán liền thấy hai người quen, là… Bố Trầm và mẹ Trầm.
Hai ngày này bố Trầm mẹ Trầm trực tiếp từ xóm nghèo phi thăng vào thiên đường, bọn họ hôm nay mặc style nhà giàu mới nổi yêu thích, đeo vàng bạc khắp người, cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405119/chuong-1416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.