Giọt nước mắt trong mắt Trầm Tiểu Liên như chặt đứt, không gì sánh được ủy khuất rơi xòa xuống: “Đại ca ca, anh đừng lo cho em, em biết chị Hạ không thích em, chị Hạ sẽ hiểu lầm, em không muốn để anh kẹp ở giữa khó xử.”
Hạ Tịch Quán đột nhiên bị lôi vào: “…
Sao cô cảm giác mình như một con mụ ác độc chuyên chia rẽ uyên ương thê này?
Ánh mắt Lục Hàn Đình cũng chẳng chút động đậy, ngay cả giọng nói cũng bằng bằng không chút phập phồng, anh trầm giọng nói: “Hạ Tịch Quán là người phụ nữ của tôi, mà cô, cái gì cũng không phải, cho nên cô ấy sẽ không hiểu lầm, tôi cũng sẽ không khó xử.”
Trầm Tiểu Liên: *…”
Trầm Tiểu Liên sợ ngây người, ả khiếp sợ kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình trước mắt, anh… anh đến tột cùng có thể làm người thoải mái không, có biết nói chuyện không?
Anh đây là tới cứu ả sao?
Anh là cảm thấy tốc độ ả nhảy lầu quá chậm, muốn đẩy cô à?
Bàn tay xuôi bên người của Trầm Tiểu Liên trong nháy mắt siết thành quyền, trong đôi mắt to ực nước rất nhanh lóe lên vài phần ác độc, tối hôm qua Lục Hàn Đình cố ý gọi ả đứng bên ngoài phòng khách sạn nhục nhã ả, phần nhục nhã kia ả hiện tại còn nhớ trong lòng.
Nhưng Lục Hàn Đình dừng nhục nhã ả chưa ư, chưa hè!
“Đại ca ca, vậy em an tâm rồi, em thật sự sợ mình làm phiền anh, xuất thân em không tốt, mệnh lại khổ, sống mà một chút ý nghĩa cũng không có, anh để em chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405113/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.