Lúc này “ding dong” tiếng chuông cửa lại vang lên, rất rõ ràng ngoài cửa Tràm Tiểu Liên đã đã nhận ra không bình thường: “Lục tiên sinh, anh đang ở bên trong sao, em có việc gấp tìm anh, em muốn gặp anh, Lục tiên sinh, anh nghe không?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy hiện tại giọng của Trầm Tiểu Liên quả thực như tiếng tròi, hét ầm ầm cả lên: “Lục Hàn Đình, anh mau đi gặp em Tiểu Liên đi kìa, buông em ra.”
Lục Hàn Đình bá đạo giam cô trong lòng mình, sau đó không nhịn được rống lên một câu về phía cạnh cửa: “Ồn ào gì thế, tôi đang làm chuyện vui vẻ!”
Ngoài cửa nhất thời im lặng. . Đọc truyện tại * TRUMtruye n.о г G *
Hạ Tịch Quán lập tức sợ đến quên từ chối, vừa rồi anh nói cái gì?
Anh thực sự… không biết xáu hổ sao?
Thật là một người đáng sợ.
Hạ Tịch Quán dụng cả tay chân từ trên đùi anh leo xuống.
Thế nhưng Lục Hàn Đình rất nhanh đã lôi cô trở về: “Chạy đi đâu? Để anh hôn, muốn em đến chết rồi.”
Anh phủ bên tai cô nỉ non nói.
Sáng sớm hôm sau.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rẫy, sau đó chậm rãi mở ra.
Hiện tại đã hơn chín giờ, ánh nắng chói chang bên ngoài xuyên qua cửa số thủy tinh tiền đến, hắt ra căn phòng ấm áp.
Bây giò cô đang ngủ trong lồng ngực bộ ấm áp mà rộng lớn, cô ngắng đầu, khuôn mặt điển trai chết người kia của Lục Hàn Đình phóng lớn trong tầm mắt cô.
Tối hôm qua hai người ngủ quá muộn, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405110/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.