Tiểu Lục Thần Dịch nhướng đôi mày nho nhỏ: “Tôi nói, bà bác tôi không có chết, bà bác ta chỉ là quá mệt mỏi, trước hết để cho bà ấy ngủ một giấc đi!”
Liễu Chiêu Đệ cảm thấy chưa kết nối được với Tiểu Lục Thần Dịch, nó là từ sao Hỏa tới à! Nghe không hiểu tiếng Trung?
Lục Nhân Nhân rõ ràng đã chết rồi, đã không còn nhịp tim đập và hít thở.
“Tư Tước, Dịch Dịch đối với Nhân Nhân cảm tình quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn còn không cách nào tiếp thu sự thật này, hơn nữa thế giới người lớn trẻ con không thể hiểu được, anh mau đưa ra quyết định đi! Thân thể Nhân Nhân không thể để ở chỗ này thời gian dài, chúng ta xử lý tang sự đi!” Liễu Chiêu Đệ hướng về phía Lục Tư Tước thúc giục.
Lục Tư Tước buông lỏng tay Lục Nhân Nhân ra, còn muốn nhét tay Lục Nhân Nhân vào trong chăn: “Đều nghe Dịch Dịch, Dịch Dịch nói cái gì liền làm như thế đó.”
“Tư Tước, anh cũng điên theo rồi!” Liễu Chiêu Đệ cả kinh nói.
“Chuyện này tôi đã quyết định, lập tức bắt đầu, phong tỏa tất cả tin tức với thế giới bên ngoài, không nên để cho bắt kỳ tiếng gió nào để lộ đi ra ngoài, cô, quản hảo cái miệng mình.” Nói xong, Lục Tư Tước đi thẳng ra ngoài.
Liễu Chiêu Đệ triệt để hóa đá tại chỗ, bà làm sao cũng không ngờ tới Lục Nhân Nhân chết chẳng những không gây nên sóng to gió lớn, thậm chí ngay cả cái bọt nước cũng không có, Lục Tư Tước còn tự tay đè cái chết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405092/chuong-1389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.