Bà chỉ nói chuyện với A Đình, trong mắt chỉ có A Đình, từ đêm đó ông đi rồi, bà không chủ động liên lạc ông, dường như đã quên mắt ông.
Ông cũng thật lâu không chạm qua bà, thiếu niên chung tình lúc trẻ từ đó về sau chính là trung tình trọn đời, trước đây chưa từng nghĩ tới ông sẽ yêu cô gái như thế nào, hiện tại ngoại trừ bà, đã không cách nào thích những người khác nữa.
Ông phát hiện mình bắt đầu hoài niệm bà, nhớ nhung bà, thế nhưng xuất phát từ sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của chính mình, ông tuyệt đối không cho phép ông lại chủ động trở về tìm bà.
Đúng lúc, khi đó Liễu Chiêu Đệ nói ra, muốn nhận A Đình, giao cho bà ta nuôi nắng.
Ông đồng ý.
Tiểu tâm tư đó Liễu Chiêu Đệ cũng không đủ ông nhìn, ông nghĩ tới chính là, bà yêu A Đình đến thế nào, nếu như Liễu Chiêu Đệ động đến A Đình của bà, bà nhất định sẽ chủ động tới tìm ông, đi cầu ông.
Quả nhiên buổi tối ngày nào đó, bà tìm tới, mà ông đã trở về trước giờ so với hành trình sắp xếp đã ban đầu, ông chính là đợi bà.
Nhưng ông không nghĩ đến bà mang dao theo người, từ một lần kia bà đắm mình tự sát được ông cứu trở về, bà rốt cuộc lại mang theo dao.
Một cảm giác khủng hoảng từ trong lòng lan tràn đến, ông giơ tay, mạnh mẽ tát bà một bạt tai.
Bà ấy lúc đã gầy gò như một cánh diều, một cái tát của ông xuống phía dưới, bà trực tiếp ngã trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405078/chuong-1375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.