Đến khi bà kiệt sức chìm vào giấc ngủ, A Đình có lúc sẽ khóc, ông liền đứng dậy ôm lấy A Đình, dùng tư thế không thuần thục dỗ A Đình đi vào giác ngủ.
Đoạn thời gian kia là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong sinh mệnh ông, cô gái ông liếc mắt nhìn trúng kia đã thành vợ của ông, thành mẹ của con trai ông, bà trở nên dịu dàng như vậy, trong ánh mắt nhìn ông dường như ẩn sâu rất nhiều lời yêu ngượng ngùng không kịp nói ra miệng, thật giống như bà đối với ông yêu cũng như ông đối với bà, mãnh liệt mà nóng bỏng.
Ông những tưởng như vậy sẽ trọn đời.
Thế nhưng ai ngờ, ai ngờ đến bà chỉ là giả vờ, bà lại liên lạc với Tô Thành.
Kỳ thực đoạn ký ức về sau Lục Tư Tước không quá nguyện ý nhớ lại, mây năm nay, ông cũng chưa từng nhớ đến.
Ngày đó bà mang Tô Thành tới phòng Kiều, hủy hoại đi chính bà, cũng hủy hoại cả ông.
Mấy ngày đó ông đi công tác, bởi vì nhớ bà và con trai, cho nên so với trong kế hoạch ông chạy về trước một ngày, muốn cho bà một kinh hỉ.
Ông về tới phòng Kiều, đi tới ngoài phòng ngủ, ông đưa tay muốn đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng một giây kế tiếp trực tiếp cứng lại.
Bởi vì bên tai truyền đến tiếng động bên trong, những tiếng động không bình thường.
Là tiếng nói mềm mại của Liễu Anh Lạc – a, Tô Thành, nhẹ một tí, chịu không nỗi…
Ông lúc này giật mình ở bên ngoài, con ngươi màu đen đột nhiên co rút, giọng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405075/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.