Chương trước
Chương sau
Vừa rồi bà chỉ đánh ông một cái, ông sao lại đột nhiên ho rồi?
“Lục Tư Tước, anh làm sao vậy? Thân thể anh khó chịu?”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng hỏi.
Lục Tư Tước buông lỏng bà ra, đứng thẳng người, nhưng cơn ho của ông cũng không dừng lại, ông từ trong túi quần lấy khăn ra che kín miệng mình.
Áp lực trước mắt biến mắt, cặp mắt hạnh của Liễu Anh Lạc đầy sốt ruột lo lắng, bà kéo ống tay áo ông lại: “Lục Tư Tước, anh đến tột cùng làm sao vậy, anh…”
Chợt Lục Tư Tước đột nhiên ngắng đầu nhìn về phía bà, ông chậm rãi câu môi: “Bị tôi bắt rồi nhé! Liễu Anh Lạc, em đang quan tâm tôi.”
Liễu Anh Lạc cứng đờ, vừa rồi ông giả vờ?
“Liễu Anh Lạc,” Lục Tư Tước sâu đậm nhìn bà, dường như muốn nhìn vào trong linh hồn của bà: “Em, từng yêu tôi chưa?”
Liễu Anh Lạc cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vừa rồi ông ho rất dữ dội, bà lo lắng gân chết, vậy mà ông chỉ giả bộ.
Ông vẫn phúc hắc như trước, chỉ thích tính kế bà.
Hiện tại ông hỏi, em từng yêu tôi chưa?
Liễu Anh Lạc vung tay: “Lục Tư Tước, câu này anh đã hỏi rất nhiều năm, đáp án của tôi chẳng bao giờ thay đổi, không có, tôi chưa bao giờ yêu anh!”
Nói xong, bà xoay người rời đi, trực tiếp rời khỏi biệt thự.
Bà đi rồi.
Lục Tư Tước đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của bà biến mắt trong tầm mắt của mình, lập tức hai mắt của ông xông ra rất nhiều thứ, gió nổi mây phun, nhưng nhìn kỹ lại đậm đặc như cái gì cũng không có.
Khụ khụ.
Lục Tư Tước lại bắt đầu ho khan, ông lấy khăn ra che miệng của mình, đợi ho dứt, trên khăn đã có máu.
Sắc mặt Diệp quản gia đại biến, nhanh chóng chạy tới: “Tiên sinh, ngài lại ho ra máu, tôi gọi bác sĩ!”
Lục Tư Tước giơ tay lên ngăn: “Không cần, cơ thể của tôi tôi rất rõ, chống đỡ nhiều năm như vậy, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu.”
Diệp quản gia hoảng sợ biến sắc: “Tiên sinh!”
Lục Tư Tước không có tâm tình gì lớn, cái y đã từng đề vương một đời thương giới vào lúc này vẫn là dáng vẻ thâm trầm lãnh đạm, chỉ là sắc mặt ông hơi tái nhợt, lộ ra vẻ mỏi mệt: “Cơ thể của tôi đừng nói cho bắt kỳ ai biết.”
“Tiên sinh!”
Lục Tư Tước đi vào thư phòng, ông lấy ra một vật, Diệp quản gia giương mắt nhìn lại, tròng mắt trong nháy mắt co rụt, hai chữ “di chúc” hung hăng xông vào đáy mắt.
Lục Tư Tước trằm giọng nói: “Tôi đã lập xong di chúc, động sản và bất động sản dưới danh tôi đã tiền hành chia nhỏ, A Đình giống tôi nhất, giao Lục gia và toàn bộ tập đoàn Lục thị cho nó, tôi rất yên tâm, còn về Tử Tiễn…”
Nói đến Lục Tử Tiễn, Diệp quản gia rùng mình, ông thận trọng thử thăm dò: “Tiên sinh, thân thế của Tử Tiễn thiếu gia có nên…”
Lục Tư Tước lắc đầu, lắm bẩm nói: “Tử Tiễn mặc dù không phải con ruột tôi, nhưng gương mặt nó rất giống mẹ nó, lúc nó còn nhỏ tôi có máy lần muốn nhẫn tâm, nhưng chưa từng hạ thủ được.”
“Khi còn bé Tử Tiễn cũng biết tôi không thích nó, tôi nhớ được có một lần nó bước ngã, khi đó nó mới vừa học đi, ngã trên đất hai tay nhỏ bé đều rách cả da, nó nhìn thấy tôi, lại không dám đòi tôi ôm một cái, mà len lén giấu đi đôi tay nhỏ bị thương.”
“Sau đó tôi đi xa, tôi xuyên qua cửa sổ thấy được Nhân Nhân tới, Nhân Nhân lúc đó cũng rất đau lòng bé Tử Tiễn lên, Tử Tiễn ngắng đầu nhìn bóng lưng tôi, sau đó úp mặt chôn vào lòng bác nó, miệng nhỏ. uất ức chu lên.”
*Về sau nữa Tử Tiễn từ từ lớn lên, nó rất sớm đã rời nhà, tôi biết nó cũng không thân thiết với Liễu Chiêu Đệ, ha, con trai Liễu Anh Lạc sinh sao có thể thân thiết với Liễu Chiêu Đệ được chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.