8806, số phòng của cô.
Tin gửi đi thành công, Hạ Tịch Quán đứng trước cửa sỏ, hàng mi nhỏ dài như cánh bướm an tĩnh phủ xuống…
Nửa giờ sau: “cốc cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên, nhịp gõ mạnh mẽ, mang theo ung dung bình tĩnh.
Hạ Tịch Quán đi tới, mở cửa phòng.
Ngoài cửa đứng nghiêm một bóng người đồ sộ, Lục Hàn Đình tới.
Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, hơi thở sạch sẽ lãnh đạm, lộ ra vẻ cao cao tại thượng tự phụ cùng bễ nghễ.
Ngọn đèn cửa dát lên gương mặt góc cạnh ấy, mê người khiến người ta không dời mắt nỗi.
Lục Hàn Đình rũ mí mắt hẹp dài nhìn cô, nhìn rất sâu.
Hạ Tịch Quán đã cảm thấy ánh mắt của anh là lạ, dưới đôi mắt nhìn như bình tĩnh không lay động đó như cuồn cuộn sóng tình cuồn nhiệt, sắp sửa đưa đánh tan cô.
Đêm qua vô tình như thế, nói anh và cô không quay về được nữa, bây giờ là thế nào đây?
“Anh vào trước đi. “Hạ Tịch Quán nói.
Ánh mắt Lục Hàn Đình từ khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô từ từ dời xuống, cô đã tắm, trên người mặc váy ngủ màu đen, váy ngủ đắp đến đầu gối, lộ ra đôi chân ngọc căng mịn, cô không đi dép, bàn chân trắng như tuyết đạp trên thảm.
Ý thức được ánh mắt của anh, mười ngón chân nhỏ xinh ấy hơi cuộn tròn lên, lộ ra một chút hồng nhạt.
Cô nhường đường.
Lục Hàn Đình đi đến, đưa chân đóng lại cửa phòng.
*Có muốn uống chút gì không?“ Hạ Tịch Quán xoay người đi về phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404999/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.