“Cô, cô là ai vậy, quá càn rỡ rồi, dám khinh bạc chủ tịch tôi, người đâu, bảo vệ đâu, đuổi người phụ nữ này ra ngoài!” Quản lý kêu lên.
Thế nhưng quản lý vừa cứng giọng buông lời lập tức có một ánh mắt lạnh lẽo không vui rơi vào trên mặt anh ta, quản lý ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của chủ tịch nhà mình sắc bén nhàn nhạt trừng anh ta một cái, ý kia như là đuổi anh ra ngoài thì may ra!
Da đầu quản lý tê rần: “…”
Sao anh ta lại có cảm giác chó đi bắt chuột, nhiều chuyện xía vào chuyện người khác thế nhỉ?
Ngay lúc Hạ Tịch Quán nhào qua Lục Hàn Đình liền vươn cánh tay tráng kiện ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, bảo vệ cô ở trong ngực mình, sợ cô ngã.
Bây giờ bị cô dính chặt, anh dùng bàn tay to xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, hửm?”
“Đầu… đầu váng quá…”
Bàn tay to của Lục Hàn Đình. nhắc lên, trực tiếp bề cô lên, bước vững đến bàn làm việc, sau đó đặt cô ở trên bàn.
Anh chống tay trên mặt bàn, thân thể cao ngất đè xuống, lấn đến gần cô, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Có phải cô uống rượu không?”
Anh đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
“Đúng vậy, tôi uống một chút.”
“Cô không thể uống rượu, vì sao còn uống?”
Hạ Tịch Quán ngồi ở trên bàn làm việc, đôi đùa trắng xinh đung đưa trên không trung, còn đá phải quần tây dài đen được cắt tỉa như đao phong của Lục Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404970/chuong-1267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.