Lý Kỳ khiếp sợ nhìn Tôn Hiểu, nếu như không phải Lâm Thủy Dao vạch trần việc này, bà ta căn bản cũng không tin cái gì là “phòng cháy, phòng trộm, phòng khuê mật”: “Tôn Hiểu, tôi thực sự coi cô là chị em, cô lại làm như vậy với tôi.”
Lý Kỳ chất vấn Tôn Hiểu.
Tôn Hiểu luống cuống, phải biết rằng rất nhiều sản nghiệp của Tôn thị đều ÿ lại Lý gia, bà ta nhanh chóng giải thích: “Kỳ Kỳ cậu nghe tớ giải thích…”
Lâm Thủy Dao không có hứng thú nghe những thứ này, bà xoay người rời đi.
Nhưng là vừa mới xoay người, bà liền thấy được ở phía trước một dáng người cao lớn, Lệ Quân Mặc tới.
Lệ Quân Mặc không biết từ lúc nào đã tới, hiện tại cặp mắt phượng kia rơi trên mặt Lâm Thủy Dao.
Lâm Thủy Dao tự nhiên chào hỏi ông một tiếng: “Lệ tổng…”
Nói xong, Lâm Thủy Dao rời đi.
Lâm Thủy Dao đi, Lý Kỳ và Tôn Hiểu nhìn Lệ Quân Mặc đều cứng đờ, nhát là Tôn Hiểu, gương mặt bà ta xen lẫn đỏ trắng, nhục nhã lại khó chịu, rất rõ ràng Lệ Quân Mặc đã sớm tới, đã nghe hết lời của Lâm Thủy Dao.
Tôn Hiểu lầy dũng khí nhìn về phía Lệ Quân Mặc, chỉ thấy Lệ Quân Mặc như cây tùng đứng lặng ở đó, ông nhàn nhạt nhãn quét mắt sang bà ta, toát ra vẻ lãnh đạm không thể miêu tả.
Tôn Hiểu liền thấy bản thân bây giờ như một tên hề, Lâm Thủy Dao ở trước mặt Lệ Quân Mặc triệt để tiết lộ bản tính ích kỷ xấu xí cùng tính toán bên trong bà ta.
Năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404938/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.