Chương trước
Chương sau
Huống hồ bà hiện tại muốn làm chuyện chính, mở một thanh lâu, tự mình làm một tú bà chuyên môn kiếm tiền, nếu như bây giờ có một nhà tài trợ thì tốt rồi.
Lâm Thủy Dao vui vẻ muốn đi vào, nhưng một giây ké tiếp bà đang ở phía trước thấy được một người quen, bà nhìn thấy… Lệ Quân Mặc.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng giơ tay lên tháo kính râm xuống, bà không nhìn lầm, chính là Lệ Quân Mặc.
Đây thật là… kẻ địch gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt, Lâm Thủy.
Dao còn nhớ rõ đoạn thời gian trước người đàn ông này đưa bà đưa đến cục cảnh sát uống trà thế nào, ông bắt bà đền mười tỷ một trăm tiệu, cáo buộc bà cưỡng gian ông.
Sao ông lại ở chỗ này?
Người phụ nữ bên cạnh ông là ai?
Lâm Thủy Dao nhìn về phía Lý Kỳ, chỉ thấy Lý Kỳ ngượng ngùng lại mến mộ liếc trộm Lệ Quân Mặc, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng mặt Lệ Quân Mặc, rất rõ ràng cô ta thích Lệ Quân Mặc.
Lễ nào… người phụ nữ này là bạn gái của Lệ Quân Mặc, hai người đang hẹn hò?
Cái này thật là quá tốt.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng đạp giày cao gót đi lên trước, bà vươn tay khoác lên cánh tay Lệ Quân Mặc, nũng nịu kêu một tiếng: “Chồng ơi…”
Chông ơi…
Lệ Quân Mặc nhanh chóng nghiêng mặt, ông lập tức liền đụng phải cặp mắt sóng sánh nước kia của Lâm Thủy Dao, hiện tại bà đang ngoẹo đầu, mặt mày cong cong nhìn ông.
Lệ Quân Mặc khẽ đò người, không nghĩ tới bà lại đột nhiên nhảy ra tới, còn có, bà hiện tại đang làm cái gì?
“Ai là chồng của cô?” Lệ Quân Mặc trầm giọng không vui hỏi, ông thấy người phụ nữ này quả nhiên không thấy thẹn, chồng là thứ có thể tùy tiện gọi sao? Hay là, bà cũng gọi tên đàn ông khác là chồng?
Lâm Thủy Dao trong lòng chậc chậc hai tiếng, người đàn ông này còn rất biết giả bộ mà…
Lâm Thủy Dao tinh nghịch nháy mắt: “Anh là chồng chứ sao… Lẽ nào anh quên rồi ư, đêm qua lúc anh ở chỗ em ngủ lại còn gọi người ta là tâm can tiểu bảo bối đó…”
*..” Lệ Quân Mặc giật giật môi, ông chưa từng kêu qua bất kỳ người phụ nữ nào là tâm can tiểu bảo bối cả!
Lúc này Lâm Thủy Dao kinh ngạc nhìn về phía Lý Kỳ: “Chồng ơi, cô ta là ai vậy, chẳng lẽ là nữ thư ký mới tới sao, trước đây sao em chưa thấy qua?” Lý Kỳ bị gọi là nữ thư ký khiếp sợ nhìn Lâm Thủy Dao, rồi lại nhìn về phía Lệ Quân Mặc, bà ta như bị cực đại nhục nhã, siết tay thành quyền: “Lệ tổng, anh đã có bạn gái, lại vẫn ra ngoài xem mắt, tôi thật không ngờ anh lại là kẻ mặt người dạ thú như: thế, hứ!”
Lý Kỳ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Lệ Quân Mặc mặt người dạ thú: “…
Phụt.
Lâm Thủy Dao nhịn không được bật cười.
Lệ Quân Mặc nhìn dáng vẻ Lâm Thủy Dao cười đến là khoái chí, trầm giọng nói: “Lấy tay ra!”
Hiện tại tay bà còn khoác trên cánh tay ông.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng rút tay mình về, bà mặt mày cong cong nhìn về người đàn ông này: “Làm sao, Lệ tổng, tôi phá hủy chuyện tốt của anh, anh tức giận?”
“Chơi vui lắm phải không?”
“Vậy lần trước tố cáo tôi giao dịch mại dâm, đưa tôi vào đồn cảnh sát chơi rất vui có phải không? Anh phát hàm luật sư, bắt đền 101 triệu chơi có vui không hả? Nếu Lệ tổng thích chơi như thế, ngày hôm nay tôi liền bồi anh chơi.”
Lệ Quân Mặc nhìn Lâm Thủy Dao, hiện tại gió đêm thỏi tới, cuốn bay vài sợi tóc quấn ở cần cổ của bà, khuôn mặt nhỏ kia thực sự là minh diễm bức người.
Con gái của bọn họ Hạ Tịch Quán đều đã lớn như vậy, bà còn như ánh nắng rực chói như thé, quả là lão hóa ngược.
Lệ Quân Mặc thắp giọng nói: “Tôi oan uỗng cô khi nào, cô không đi tìm kỹ nam mua vui à? Hay là chưa từng… xâm phạm tôi?”
Nếu ông đã nói đến cái đêm phong hoa hơn 20 năm trước kia rồi, vậy Lâm Thủy Dao sẽ lý luận với ông một chút, dù sao món nợ mười tỷ một trăm triệu này bà cũng không muốn cống trên lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.