Lục Thần Dịch “ừm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng: “Hện tại con hồ ly này bị ép đến cùng rồi, có lẽ sắp nhảy ra cắn người.”
“Tiểu boss, vì phòng hoạ tương lai, bây giờ chúng ta bắt cô ta lại đi!”
Lục Thần Dịch nâng tay: “Không thể, hiện tại mẹ vẫn còn ở vị trí bị động, chúng ta không hiểu tình huống, rất có thể làm cho mẹ rơi vào hiểm cảnh, hơn nữa anh không phát hiện sao, mỗi một lần âm mưu quỷ kế đều là một lần thần trợ công, có thể giúp bố sớm nhận ra mẹ, chúng ta vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ diễn xiếc thôi.”
Khóe mắt Tống Minh giật giật, néu như Thượng Quan Mật Nhi và Họa phi mà biết hết thảy kế hoạch của mình trong mắt Lục Thần Dịch đều là diễn xiếc, không biết sẽ có tư vị gì nhỉ.
Đại khái là sẽ… khóc bù lu bù loa luôn mắt!
Lúc này “reng reng” một tiếng, điện thoại Lục Thần Dịch vang lên, điện thoại tới.
Lục Thần Dịch án phím nhận, bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói non nớt dí dỏm: “Hello.”
Là Tiểu Bì Bì.
Hai đại lão bắt đầu gọi điện thoại.
Lục Thần Dịch dựa mình vào lưng ghế, mặc dù mới ba tuổi, nhưng một thân phong phạm tổng tài bá đạo: “Bồ tôi và mẹ phát triển đều ở trong khống ché, có thể yên tâm.”
*Yes Sir, có anh xuất thủ, em dĩ nhiên yên tâm.” Tiểu Bì Bì ngọt ngào cười nói.
Lục Thần Dịch nhanh chóng hừ lạnh một tiếng: “Đừng cợt nhả với tôi, nhớ kỹ, chờ tôi thu thập những người xấu kia, bước tiếp theo tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404912/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.