Lúc này Thượng Quan Mật Nhi vươn tay đẩy, hai người song song lăn xuống giường lớn mềm mại.
Thượng Quan Mật Nhi cởi thắt lưng da màu đen trên hông Lục Hàn Đình.
Thế nhưng không cởi ra, một giây kế tiếp, tay ả bị một bàn tay đè xuống.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng ngẳng đầu nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh bị sao vậy, lẽ nào anh thực sự không yêu em sao?”
Thượng Quan Mật Nhi khế cựa, Yêu chuông phát ra âm thanh mị hoặc.
Lục Hàn Đình khép mắt, sau đó buông lỏng tay ra, để ả tiếp tục.
Cơ hội tới!
Thượng Quan Mật Nhi đại hỉ, ả nhanh chóng cởi thắt lưng Lục Hàn Đình.
Thế nhưng rất nhanh, ả cứng đờ.
Thượng Quan Mật Nhi theo lồng ngực anh đi xuống, ánh mắt dừng lại bụng dưới của anh, nơi đó mềm nhữn, không chút nhô lên.
Anh không hề có phản ứng.
Anh không có bắt kỳ nhu cầu sinh lý nào.
Thượng Quan Mật Nhi chân động, khuôn mặt nhỏ trăng bệch, ả nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, anh bị gì thế?”
Lục Hàn Đình nhấp môi mỏng, mím thành đường thẳng lạnh lẽo, anh đứng dậy xuống giường, nhắc chân dài đi tới bệ cửa số.
Lấy điều thuốc lá ngậm trên môi mỏng, anh hơi khom thân hình cao lớn, hai tay châm thuốc.
Giữa hai ngón tay thon dài trong mang theo ngọn lửa đỏ thắm, anh nhíu lại mày kiếm bắt đầu phả ra làn khói.
Thượng Quan Mật Nhi đứng ở phía sau nhìn bóng lưng người đàn ông anh tuấn, gió lạnh ban đêm thổi phồng rung động áo sơ mi đen trên người anh, thân thể anh dung hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404905/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.