Hai người càng ngày càng gần, thời điểm sắp sượt qua người, Lục Hàn Đình tựa hồ chú ý tới ánh mắt của cô, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn lại, nhìn về phía Hạ Tịch Quán!
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau!
Ngón tay của Hạ Tịch Quán nhanh chóng cuộn lại, nhịp tim cũng tăng lên.
Thế nhưng một giây ké tiếp, Lục Hàn Đình đã dời đi ánh mắt, anh ôm Thượng Quan Mật Nhi lên xe.
Anh không nhận ra cô.
Vừa rôi ánh mặt anh nhìn cô hệt sức xa lạ, giỗng như nhìn một người lạ lẫm, liếc mắt nhiều hơn cũng lười.
Ngón tay đang cuộn lại của Hạ Tịch Quán lập tức liền buông lỏng ra, cả trái tim đều rơi vào đáy cốc, nói thật, cô có chút thất vọng.
Họa phi vẫn đứng bên người Hạ Tịch Quán, Họa phi vui vẻ cười nói: “Lan Lâu công chúa, thế nào, Lục Hàn Đình vẫn là trúng mị thuật Yêu chuông của Giao Nhân tộc chúng tôi, cậu ta không nhận ra cô, vừa rồi nều như không phải thủ hạ cậu ta đúng lúc chạy tới, vậy Lục Hàn Đình cùng Mật Nhi ở trong phòng liền… thành chuyện tót rồi.”
Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run, không đáp.
Trên thực tế, cô hiện tại cũng không thể nói, cô uống thuốc khiến mình bị câm.
Họa phi được thời đắc ý, mấy năm nay Giao Nhân tộc đều bị Lan Lâu Cổ Quốc áp ché, hiện tại bà ta rất khí thế để ca xướng: “Lan Lâu công chúa, chúng ta cũng đi thôi, đây chỉ là bắt đầu, cuộc sống ngọt ngào của Lục Hàn Đình và Mật Nhi vừa mới bắt đầu, cô phải tận mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404879/chuong-1176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.