Bác sĩ không phải người tham của, nhưng liếc mắt liền nhận ra khối ngọc bội này nhất định không phải vật thường, thêm nữa khí độ Lục Hàn Đình nồi bật, thành thục thong dong, đoán chắc người đàn ông này không giàu cũng sang, cho nên càng thêm cẩn thận hầu hạ.
“Tiên sinh khách khí, tối hôm qua mưa xối xả nên đã chặt đứt đường cứu trợ, cho nên việc cứu viện tiên sinh sợ: rằng phải lùi lại một hai ngày, tiên sinh và phu nhân không ngại ở lại nơi này, tôi sẽ chuẩn bị một ít rau sạch cho hai Tiếng “phu nhân” này là nói Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình không phản bác, cũng không biểu lộ gì, anh gật đầu một cái: “Vậy cảm ơn ông trước.”
Bác sĩ rời đi.
Lục Hàn Đình đi ra nhà gỗ nhỏ, đi về phía trước.
Tối hôm qua anh và Hạ Tịch Quán rơi xuống vách núi, lạc đến bộ lạc nhỏ này.
Phía trước là một con sông, nước sông róc rách, trong suốt thấy đáy, bên bờ sông có máy người phụ nữ đang giặt quần áo.
Lục Hàn Đình dừng bước lại, mắt phượng rơi trên thân ảnh yêu kiều kia.
Hạ Tịch Quán đã ở đó.
Cô và máy người phụ nữ ở cùng nhau, bàn tay nhỏ đang giặt quần áo, hình như là quần áo nội y của cô, cô giặt có chút lén lén lút lút, khuôn mặt nhỏ nồi lên hai vệt đỏ ửng.
Quần áo của anh đã giặt xong, đặt trong một chậu sạch sẽ.
“Bé Hạ, người người đàn ông trong phòng kia là chồng con nhỉ? Chồng con đẹp trai thật đó, mấy bác chưa từng gặp qua người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404865/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.