Lục Hàn Đình tới!
Anh lại tới!
Hạ Tịch Quán khiếp sợ, vô cùng kinh ngạc: “Lục Hàn Đình, sao anh lại tới đây?”
Lần trước ở Vân Hải, hai người tan rã không vui, sau đó vài ngày cũng không liên lạc qua, Hạ Tịch Quán thật sự không ngờ anh sẽ đến.
Ngũ quan anh tuần của Lục Hàn Đình lạnh lùng, anh dùng lực bắt lại tay cô, cố gắng kéo cô lên: “Câm miệng!”
Lúc này bùn đất bên chân Lục Hàn Đình cũng bắt đầu giãn ra, rất rõ ràng nơi đây không thể chống đỡ trọng lượng hai người, tiếp tục như vậy nữa, anh chẳng những cứu cô không được, còn có thể ngã xuống cùng một.
Hạ Tịch Quán run mắt nhìn vực sâu vạn trượng phía dưới: “Lục Hàn Đình, anh buông tay ra đi!”
Lục Hàn Đình mím môi thành đường thẳng trắng bệch, anh cắn răng nói: “Hạ Tịch Quán, tai cô điếc à, tôi nói cô câm miệng!”
Đây không phải người đàn ông dịu dàng!
Hạ Tịch Quán chậm rãi cong môi, đôi mắt trong vắt tràn đầy gương mặt Lục Hàn Đình thời khắc này, dù là ba năm trước hay là ba năm sau, mỗi một lần cô gặp nguy hiểm, anh đều sẽ ở cạnh cô.
Tuy là anh đã từng đến trễ, nhưng chẳng bao giờ vắng mặt.
Hóc mắt Hạ Tịch Quán dâng lên một tầng hơi nước trong suốt, cô giơ bàn tay khác gỡ từng ngón tay của anh ra.
Con ngươi Lục Hàn Đình co rụt, đã nhận ra ý đồ của cô: “Hạ Tịch Quán, cô làm cái gì đó?”
Hạ Tịch Quán gỡ từng ngón tay thon dài đang nắm chặt tay mình ra, giữa làn nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404856/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.