Giống như móng vuốt của mèo con cào lên trái tim anh.
Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch môi mỏng: “Lần sau lại huênh hoang trêu chọc đàn ông nữa đi, không phạt nhẹ như vậy đâu.”
Tên thần kinh này!
Hạ Tịch Quán cảm thấy có cần phải lý luận với anh một phen: “Lục Hàn Đình, Triệu tổng kia buổi chiều anh cũng đã gặp, tôi căn bản cũng chưa từng nói chuyện với ông ta, làm sao câu dẫn được chứ?”
Lục Hàn Đình đương nhiên biết cô không câu dẫn Triệu tổng, nhưng cái kia Triệu tổng thấy cô liền hồn bay phát lên mây.
Lúc cô chụp hình, Triệu tổng dán chặt mắt vào người cô cũng chẳng dời đi đâu được.
Lục Hàn Đình cảm thấy cô đang khoe khoang mị lực của mình lớn với anh, ba năm sau cô đã không cần ngoắc tay, những người đàn ông kia đều thuần phục dưới váy cô.
Lúc này ngón cái cùng ngón trỏ của Lục Hàn Đình đặt trên thất lưng, đôi mắt sâu thẳm liếc người phụ nữ, môi mỏng phun ra hai chữ: “Đi ra ngoài!”
Cái gì?
Đây chính là phòng của cô!
Anh sao lại nghiễm nhiên lấy giọng chủ ra lệnh cô thế kia?
“Lục Hàn Đình!”
“Không đi ra?” Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm, đuôi mắt nhộn nhạo ra vài phần phong tình của đàn ông trưởng thành: “Biết cô muốn ngắm tôi rồi, hiện tại cho cô ngắm no mắt luôn nhé!”
Nói rồi anh” xoát” một tiếng rút dây lưng bên hông ra.
“A”, Hạ Tịch Quán khế hô một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cửa phòng tắm sau lưng đã đóng lại, bên trong rất nhanh đã truyền đến tiếng cười thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404832/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.