“Hạ tiểu thư, mời xem, đây chính là váy cưới may theo số đo của cô.”
Hạ Tịch Quán ngước mắt, không gian lớn như vậy, phía trước là một chiếc gương soi lớn chạm đất, đèn treo thủy tinh tản ra rực rỡ ánh sáng chói mắt, chiếu rọi xuống, soi sáng trên váy cưới.
Đây là một chiếc váy cưới hai dây, ren hình bướm được may từ bên hông bay đến bên vai, chất lụa mỏng mềm nhẹ và ren bướm diện tích lớn va chạm vào hút mắt người, gợi ra cảm giác mông lung lãng mạn, đẹp đến mức tận cùng.
Đôi mắt sáng trong của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rút, váy cưới quá đẹp, cô phảng phất bị đầu độc, nhắc đôi chân nhỏ, tới trước mặt chiếc váy cưới này.
Bàn tay nhỏ bé chậm rãi duỗi tới, cô dùng lòng bàn tay.
mềm mại nắm một đoạn váy nhỏ, đẹp quá.
Thật đẹp.
Mỗi người phụ nữ đều không thể từ chối váy cưới xinh đẹp, dường như chỉ khi mặc qua một lần áo cưới, người phụ nữ trọn đời mới có thể hoàn mỹ, Hạ Tịch Quán có hơi sợ sệt, cô nhớ tới hôn lễ của cô và Lục Hàn Đình.
Cô gả cho Lục Hàn Đình, khi đó ở Hải Thành, anh cũng không tới đón dâu, là cô một mình đến U Lan Uyễn.
Cô tự nhiên cũng không có cơ hội vì anh mặc váy cưới một lân.
Nghĩ tới đây, Hạ Tịch Quán cảm thấy thật đáng tiếc.
Lúc này cùng Thượng Quan Húc đính hôn chẳng qua chỉ là một phàn của kế hoạch, cô cũng không phải thực sự đính hôn, nhưng cái váy cưới này là thật, xinh đẹp cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404814/chuong-1111.html