Cách một cửa sỏ, hai thế giới ngăn cách, Lục Tư Tước đứng ở chỗ này, kinh ngạc nhìn Liễu Anh Lạc ở đường cái đối diện.
Rất nhanh, thân ảnh Tô Hi và Liễu Anh Lạc biến mắt trong tầm mắt ông.
Bà đi rồi.
Hơn hai mươi năm, ông tìm bà hơn hai mươi năm, chỉ sau một cái liếc mắt vội vã, bà lại cứ thế biến mắt ngay trước mắt ông.
Lúc này bên tai vang lên một giọng nói non nót: “Ông nội, ông tìm được bà nội chưa?”
Lục Tư Tước hoàn hồn, ông nhìn cậu nhóc bên chân, Lục Thần Dịch đã trở về, ông nhẹ nhàng lắc đầu: “Ừ, tìm được, con thì sao, không phải con có tìm được người kia không?”
Lục Thần Dịch nhăn mày: “Người kia chạy rồi, cậu ta chạy.
rất nhanh.”
Nói xong Lục Thần Dịch giơ giơ lên điện thoại trong tay: “Bà ngoại cũng ở trong trung tâm thương mại này, vì phòng ngoài ý muốn, vừa rồi con đã thông báo ông ngoại, bà nội là “chạy được hòa thượng, không chạy được miều”, bởi vì con trai bà nội đang ở trên tay chúng ta, hiện tại bà ngoại lạc đàn, chúng ta trước tiên có thể trong hũ(*) bắt bà ngoại trước!”
(°) Một cách nói, ý chỉ người đã nằm trong lòng bàn tay, có thể dễ dàng bắt được.
Bên ngoài cao ốc chậm rãi dừng một chiếc limo, bí thư: riêng cung kính kéo cửa sau xe ra, Lệ Quân Mặc xuống xe.
Lệ Quân Mặc mạnh mẽ bước lên bậc thang, vào cao ốc.
Hiện tại trong cao ốc cảng đã bị phong tỏa toàn bộ, quản lý cấp cao của tòa nhà cũng xuất động, cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404793/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.