Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Quán lợi dụng chuyện này công bố ham muốn bản thỉu của gã ra hậu thế, có thể nói nhất lao vĩnh dật(*),Vĩnh tuyệt hậu hoạn.
(*)Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Hiện tại tất cả con mắt đều nhìn chằm chằm, Thượng Quan Khải muốn ra tay cũng không dám, cũng triệt để bỏ đi tính toán của Thượng Quan Đằng muốn để Hạ Tịch Quán kết hôn với gã.
Kế hoạch tối nay chẳng những không thành công, hơn nữa còn thảm bại.
Hạ Tịch Quán đánh thắng trận đầu.
Thượng Quan Khải xem như thấy được thủ đoạn Hạ Tịch Quán, Lan Lâu công chúa này nhất định không tầm thường.
Lúc này Vương Dung không chịu nỏi nhục, cô ấy trùm kín áo khoác ngoài trên người, hai mắt đỏ bừng bỏ chạy.
“Tiểu thư!” Nha hoàn nhanh chóng đuổi theo.
Thượng Quan Khải đã mơ hồ có chút nhức đầu, đêm nay hắn không ăn được thịt dê còn nhiễm mùi dê(*),Vương Dung này là con gái duy nhất của phụ tá đắc lực Vương Lực của gã, cục diện rồi rắm này phải thu xếp ra sao đây?
(*) Ý chỉ không được lợi mà còn thêm hại vào người.
“Cút ngay, đừng cản đường tao!” Thượng Quan Khải tâm tình không tốt rống lên một tiếng, sau đó nghênh ngang đi ra.
Đám quyền thần nhìn thân ảnh phách lối của Thượng Quan Khải, đồng loạt lắc đầu, vô cùng thất vọng đi theo.
Tất cả mọi người giải tán, Thượng Quan Mật Nhi nhìn rõ tất cả, ván này, anh trai ả Thượng Quan Khải xem như đã hoàn toàn mắt hết dân tâm.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn về phía Hạ Tịch Quán, tháo xuống ý cười giả ngây giả dại ngày thường, hai mắt lạnh như băng nhìn Hạ Tịch Quán.
Thượng Quan Húc thấp giọng nói: “Quán Quán, tôi chờ cô ở ngoài.”
*Ừ.” Hạ Tịch Quán gật đầu.
Thượng Quan Húc đi ra ngoài.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi cười lạnh một tiếng: “Hạ Tịch Quán, hôm nay cô thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Hạ Tịch Quán giơ tay lên, hất lọn tóc bên hàm ra sau tai, cô câu môi cười nói: “Mật Nhi công chúa khen lầm rồi, vì, đêm nay chỉ mới là bắt đầu.”
Trận diễu võ này, đã không tiếng động vang dội.
Thượng Quan Mật Nhi đi lên trước, đi tới bên người Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, cô chỉ muốn gả cho Thượng Quan Húc, làm Cửu Lăng vương phi, vậy Lục Hàn Đình cô thực sự từ bỏ? Nếu cô không cần, tôi sẽ lấy.”
Hạ Tịch Quán nhìn ánh mắt khiêu khích của Thượng Quan Mật Nhỉ: “Như vậy đã ba năm rồi, tại sao cô còn chưa giải quyết được Lục Hàn Đình? Lúc tôi không có mặt cô không giải quyết được anh ấy, hiện tại tôi ở, cô lấy đâu ra tự tin ở trước mặt tôi kêu gào?”
“Cô!” Thượng Quan Mật Nhi tức đến sùi bọt mép.
Hạ Tịch Quán nhàn nhạt mỉm cười: “Người đàn ông Lục Hàn Đình này rất mê người, đúng không? Anh tuấn, tài phú, quyền thế, địa vị, đều tập hợp trên người anh ấy, tây trang hoàn hảo càng thêm tôn một thân cắm dục của anh, thêm con số 32 tuổi đã đạt được giai đoạn làm người mặt đỏ tai hồng, cô thích anh ấy, ba năm nay vẫn luôn bắt chước ăn nói cử chỉ của tôi, nỗ lực thừa lúc vắng chủ mà bò vào nhà.”
“Thế nhưng, cô thật sự hiểu rõ người đàn ông Lục Hàn Đình này sao? Người đàn ông như Lục Hàn Đình, thâm trầm, nội liễm, mà cường đại, không ai có thể xem thấu anh đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Kỳ thực ba năm nay cô làm càng nhiều, càng bại lộ dưới đáy mắt anh ấy, cô cho rằng mình ngụy trang rất dễ thương, hết thảy đều dựa theo dáng dấp anh thích, nhưng thực ra anh ấy cái gì cũng thấy rõ, anh ấy nhìn kỹ xảo vụng về và mặt nạ ngụy trang của cô như nhìn một con hè vậy.”
“Cô cái gì cũng không biết, với chút dịu dàng và thái độ hơi khác với những người khác đã đắc chí, ba năm nay bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, vì sao không đụng đến cô, không phải cô không thể chơi, mà là cô trong lòng anh ngay cả tư cách để chơi cũng không có, dù sao những người phụ nữ tận lực ỏng ẹo kia này dù sao cũng chân thật hơn thứ đáng thương nực cười và ngu xuẩn như cô nhiều.”
“Không sai Thượng Quan Mật Nhi, ở trong mắt Lục Hàn Đình, cô vẫn luôn là một người như vậy.”
Sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi trắng bệch, ả khiếp sợ nhìn Hạ Tịch Quán, không phải, ả không tin những lời Hạ Tịch Quán nói, trong lòng Lục Hàn Đình khẳng định có một chút thích ả, nên mới đối xử với ả khác những người khác!
“Hạ Tịch Quán, mày đừng nói lung tung, tao sẽ không tin mày.”
Hạ Tịch Quán lắn đến gần Thượng Quan Mật Nhi, đôi mắt trong vắt chọt sắc bén: “Cô muốn lừa mình dối người cũng không sao, cô vui vẻ là được.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán rời đi.
Hạ Tịch Quán rời khỏi Vương cung, ở bên ngoài gặp Thượng Quan húc, Thượng Quan Húc vẫn luôn đợi cô.
“Lan Lâu công chúa, đây chính là quà gặp mặt cô tặng cho tôi?” Thượng Quan Húc cười nói.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Không sai.”
“Phụ vương tôi ở bên trong nỗi trận linh đình rồi, chỉ sợ là lần đầu tiên một nhà Họa phi kinh ngạc sau bao nhiêu năm, tuy thật sảng khoái, nhưng cô có nghĩ tới con người Vương Lực này rất ngu trung không? Vì giải quyết chuyện này, phụ vương tôi chỉ thuận thế Vương Lực gả Vương Dung cho Thượng Quan Khải, một Thượng Quan Khải vô dụng kia, lại đi nắm giữ cắm quân, phe cánh càng lớn rồi,”
Hạ Tịch Quán đứng ở dưới mái hiên, nhìn núi xanh phương xa, cô đột nhiên nói: “Anh cảm thấy để Vương Lực thuần phục anh, thì sao?”
Thượng Quan Húc khẽ khựng lại.
Hạ Tịch Quán chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng lên: “Nếu để Vương Lực thuần phục anh, đó chính là chém đứt một tay Thượng Quan Khải, cắm quân phát sinh nội chiến, tối thiểu một nửa thế lực cắm quân phải quy thuận đến tay anh, Cửu Lăng vương nghĩ như thế nào?”
Thượng Quan Húc chậm rãi nheo lại cặp mắt đen kia, anh ta nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán: “Vương Lực là kiểu ngu trung, tư tưởng thâm căn cố đề, thuần phục tôi chính là ruồng bỏ vương thát, ông ta sẽ bằng lòng?”
“Vậy Cửu Lăng vương tưởng tôi tặng quà gặp mặt cho anh là cái gì, quà tôi tặng anh chính là Vương Lực.” Nói xong Hạ Tịch Quán liền rời đi.
“Chủ tử…” Lúc này tâm phúc Thượng Quan Húc thấp giọng nói: “Lan Lâu công chúa này thật sự có biện pháp giải quyết Vương Lực?”
Thượng Quan Húc ngẳng đầu nhìn Hạ Tịch Quán đã đi đến nơi xa, trên làn váy lụa trắng choàng thêm chiếc áo khoác, thân ảnh mềm mại Hạ Tịch Quán đã tan trong bóng đêm khuất xa.
Bên kia đậu một chiếc xe bảo mẫu màu đen, nữ quan Lan Lâu thân cạnh của Hạ Tịch Quán – Tình Nhi cung kính kéo ra cửa sau xe, Hạ Tịch Quán lên xe, chiếc xe bảo mẫu nhanh chóng phóng đi.
Thượng Quan Húc nhìn Hạ Tịch Quán bình tính thong dong trong toát ra phong hoa, chậm rãi nói: “Cậu còn nhớ: rõ Vân Du cao tăng năm đó không?”
Tâm phúc gật đầu: “Đương nhiên nhớ ạ, năm đó quân vương sinh ra, rặng mây đỏ đây trời, vị Vân Du cao tăng kia đã từng chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời nói, sao Đề Vương đã xuất hiện, tương lai sắp có quân lâm thiên hạ.”
Thượng Quan Húc nói tiếp: “Các cậu cũng không biết năm đó vị kia Vân Du cao tăng còn nói tiếp một câu khác.”
*Nói cái gì ạ?”
“Vị Vân Du cao tăng kia lại chỉ vào một ngôi sao sáng khác nói, Lan Lâu có nữ, tuyệt diễm thiên hạ, sao Đề Nữ đồng thời xuất hiện, tương lai sắp nghênh đón song vương thời đại.”
Tâm phúc kia chắn động, Lan Lâu có nữ, lẽ nào chính là chỉ… Hạ Tịch Quán?
Vương cung.
Thượng Quan Đằng giận dữ, hắn đập vỡ rất nhiều đồ, còn muốn chửi Thượng Quan Khải một trận: “Sao tao lại sinh ra thứ vô dụng như mày, một Hạ Tịch Quán cũng giải quyết không được, hay lắm, cái tin mày tính kế Lan Lâu công chúa, còn bắt ngờ muốn nhúng chàm thiên kim bảo bối của Vương gia đã truyền khắp trên phó, bị người ta in ấn thành đủ loại truyện cắm, mặt mũi vương thất đều bị mày ném sạch rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.