Gọi Hạ Tịch Quán ưỡn thẳng tắm lưng nhỏ mềm mại, đôi mắt cô trong vắt thản nhiên mà ung dung rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Mật Nhi, cứ như vậy nhìn cô ả kéo cánh tay Lục Hàn Đình đi tới.
“Chị Quán Quán…” Thượng Quan Mật Nhi thân thiết gọi Hạ Tịch Quán, như thể Hạ Tịch Quán chính là chị ruột cô ả: “Chị Quán Quán, anh Húc, em tới giới thiệu cho hai người một chút, vị này chính là đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình.”
Lục Hàn Đình đứng trước mặt Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt liếc Hạ Tịch Quán, sau đó rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Húc, anh vươn tay: “Cửu Lăng vương, hân hạnh.”
“Lục tổng, chào anh.” Thượng Quan Húc cũng đưa ra bàn tay to của mình.
Hai người đàn ông nắm tay, vốn là lịch sự nắm chút rồi buông, nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã phát hiện không thích hợp, bởi vì ngón tay rõ ràng khớp xương của Lục Hàn Đình chậm rãi thu lực, kéo anh ta lại, đang âm thầm đọ sức với anh ta.
Thượng Quan Húc khẽ khựng lại, anh ta chưa từng tiếp xúc với Lục Hàn Đình, cho nên đột nhiên “nghênh đón” đố kị và địch ý của Lục Hàn Đình, Thượng Quan Húc có chút mạc danh kỳ diệu.
Thế nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã chậm rãi híp đôi mắt hẹp, anh ta đã mẫn cảm nhận ra được bầu không khó vi diệu giữa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, xem ra…
hai người kia có chuyện xưa.
Thượng Quan Húc rút tay về, giữa hai người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404782/chuong-1079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.