Chương trước
Chương sau
Gọi Hạ Tịch Quán ưỡn thẳng tắm lưng nhỏ mềm mại, đôi mắt cô trong vắt thản nhiên mà ung dung rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Mật Nhi, cứ như vậy nhìn cô ả kéo cánh tay Lục Hàn Đình đi tới.
“Chị Quán Quán…” Thượng Quan Mật Nhi thân thiết gọi Hạ Tịch Quán, như thể Hạ Tịch Quán chính là chị ruột cô ả: “Chị Quán Quán, anh Húc, em tới giới thiệu cho hai người một chút, vị này chính là đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình.”
Lục Hàn Đình đứng trước mặt Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt liếc Hạ Tịch Quán, sau đó rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Húc, anh vươn tay: “Cửu Lăng vương, hân hạnh.”
“Lục tổng, chào anh.” Thượng Quan Húc cũng đưa ra bàn tay to của mình.
Hai người đàn ông nắm tay, vốn là lịch sự nắm chút rồi buông, nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã phát hiện không thích hợp, bởi vì ngón tay rõ ràng khớp xương của Lục Hàn Đình chậm rãi thu lực, kéo anh ta lại, đang âm thầm đọ sức với anh ta.
Thượng Quan Húc khẽ khựng lại, anh ta chưa từng tiếp xúc với Lục Hàn Đình, cho nên đột nhiên “nghênh đón” đố kị và địch ý của Lục Hàn Đình, Thượng Quan Húc có chút mạc danh kỳ diệu.
Thế nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã chậm rãi híp đôi mắt hẹp, anh ta đã mẫn cảm nhận ra được bầu không khó vi diệu giữa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, xem ra…
hai người kia có chuyện xưa.
Thượng Quan Húc rút tay về, giữa hai người đàn ông bắn ra tia lửa.
“Lục tiên sinh…” lúc này Thượng Quan Mật Nhi ỏng ẹo gọi Lục Hàn Đình một tiếng.
Lục Hàn Đình buông tay, cùng Thượng Quan Húc kết thúc trận đọ sức này.
“Lục tiên sinh, anh Húc của em và chị Quán Quán thực sự là trời sinh một đôi nhỉ? Em còn nghe nói Chị Quán Quán muốn cử hành hôn lễ trước hạn, sớm một chút muốn thành hôn với anh Húc em đấy.” Thượng Quan Mật Nhi cười nói.
Nghe lời này, mi tâm anh tuân của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, hai tròng mắt sâu như đầm lạnh trực tiếp phóng đến khuôn mặt lớn chừng bàn tay tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, cô cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn gả cho Thượng Quan Húc?
Lục Hàn Đình vẫn tưởng ba năm nay Hạ Tịch Quán luôn ở cùng Tô Hi, dù sao bọn họ cũng đã có con, nhưng cô lại muốn làm Cửu Lăng vương phi.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng thành vòng cung châm chọc, anh nhìn Hạ Tịch Quán: “Lan Lâu công chúa cho tôi cảm giác rất quen mặt, tôi cảm thấy Lan Lâu công chúa rất giếng một người tôi quen.”
Hạ Tịch Quán không nói gì, đợi Lục Hàn Đình nói tiếp, trực giác của cô mách bảo, anh sẽ không nói cái gì tốt đẹp.
Lục tiên sinh…
Thượng Quan Mật Nhi mở miệng một tiếng là gọi “Lục tiên sinh”, tiếng “Lục tiên sinh” này làm cho Hạ Tịch Quán có chút ngắn ngơ, bởi ba chữ “Lục tiên sinh” ấy cất chứa bao nhiêu tình cảm sâu đậm giữa bọn họ.
Chỉ là người bây giờ gọi anh là “Lục tiên sinh” đã không phải là cô, mà đã biến thành Thượng Quan Mật Nhi.
“A, không biết Lục tổng nói tới ai thế?” Thượng Quan Húc vô cùng hứng thú hỏi một câu.
Lục Hàn Đình lắc đầu: “Chắc tôi nhận làm người rồi! Lan Lâu công chúa sao có thể là người trước đây tôi quen biết chứ, người phụ nữ kia ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, mê hoặc không ít người đàn ông, máu chốt là người phụ nữ kia còn sinh con rồi, tôi cảm thấy Lan Lâu công chúa tuyệt đối không phải người nọ.”
Nói rồi Lục Hàn Đình còn liếc mắt Thượng Quan Húc, cười như không cưới nói: “Tôi thấy Cửu Lăng vương trước khi cưới Vương Phi nhất định phải điều tra rõ ràng mọi chuyện của người ta, Cửu Lăng vương sao có thể cưới một người phụ nữ đã ở cùng người đàn ông khác, lại còn sinh con cho người đàn ông khác chứ? Đây không phải chính là đổ vỏ của người đàn ông khác à2”
Những lời này hạ xuống, đến hai từ “đổ vỏ” Thượng Quan Húc chau mày kiếm, chỉ là không nói gì, bàn tay xuôi ở bên người Hạ Tịch Quán cũng siết chặt lại, bị lời nói Lục Hàn Đình đâm đau đớn.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới Lục Hàn Đình bây giờ nói chuyện lại chanh chua như vậy, hai người tách ra, người đàn ông có giáo dục đẳng cấp, có phong độ, có hàm dưỡng như anh không phải không nên nói hai chữ “đổ vỏ”
này sao, nhưng anh bây giờ lại chạy đến trước mặt Thượng Quan Húc cáo trạng, trong giọng nói còn mang tia đồ ky.
Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc không nói gì, Thượng Quan Mật Nhi “oa” một tiếng, nhanh chóng che kín miệng mình, cô ả trợn to hai mắt: “Trời ạ, trên đời này làm sao có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế?”
Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi đơn thuần dí dỏm nhìn Hạ Tịch Quán: “Chị Quán Quán, chị nhất định không phải là người phụ nữ Lục tiên sinh nói kia, đúng không?”
Hạ Tịch Quán chậm rãi nhếch đôi đỏ mọng, cô nhìn thẳng Thượng Quan Mật Nhi: “Vừa rồi mấy câu Lục tổng nói cũng khiến tôi nhớ lại một người, tôi đột nhiên cảm thấy Mật Nhi công chúa cũng thật giống người kia.”
Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ.
“Mật Nhi công chúa mỗi cái nhăn mày mỗi iếng cười dường như đều là dựa theo khuôn mẫu người kia khắc ra, ngay cả tiếng gọi… “Lục tiên sinh” này cũng đang bắt chước người kia, hy vọng đây đều là ảo giác của tôi thôi!
Mật Nhi công chúa sao có thể sẽ sống thành cái bóng của người khác, có vài cái mặt nạ cứ mang lên mặt mãi, cuối cùng ngay cả mình là ai cũng không biết.”
Những lời này của Hạ Tịch Quán vừa rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp kia của Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên trắng nhợt, cô ả xem như là lần đầu tiên chân chính thấy được tài ăn nói của Hạ Tịch Quán.
Không sai, ba năm nay vì có thể chiếm được niềm vui của Lục Hàn Đình, làm cho anh liếc mắt đến mình nhiều hơn, Thượng Quan Mật Nhi vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán.
Bây giờ Thượng Quan Mật Nhi giống như Hạ Tịch Quán năm đó ở Hải Thành, cũng là dáng vẻ Lục Hàn Đình thích nhất.
Bầu không khí giữa bốn người hết sức gượng gạo, còn mang theo mùi thuốc súng khiến người ta đè nén.
Lúc này trong đại sảnh tiệc vang lên tiếng đàn piano du dương, đã đến phân đoạn khiêu vũ rồi.
Thượng Quan Húc nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tịch Quán, thân sĩ khom lưng: “Quán Quán công chúa, anh có thể mời em nhảy một điệu không?”
“Đương nhiên có thể.” Hạ Tịch Quán đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong lòng bàn tay Thượng Quan Húc.
Hai người đi vào sân nhảy.
Bữa tiệc hôm nay chính là vì Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc chuẩn bị, hiện tại hai người trong sàn nhảy nhảy điệu nhảy thứ nhất, dưới ánh đèn lóng lánh, Hạ Tịch Quán cùng Thượng Quan Húc nhẹ nhàng nhảy, làn váy lụa trắng trên người cô trên không trung vẽ ra từng đường vòng cung xinh đẹp, từng bước nở ra từng đóa sen.
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán khiêu vũ, đôi môi mỏng lạnh lẽo mím chặt.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán đã sớm chết trăm nghìn lần.
“Lục tiên sinh, chị Quán Quán có phải không thích em hay không, em đau lòng quá à, chị Quán Quán lớn tuổi hơn em, em là thực sự xem chị ấy như chị mình mà.” Thượng Quan Mật Nhi uất ức.
Cô ả nói mấy lời trà xanh về Hạ Tịch Quán trước mặt Lục Hàn Đình, dù sao Hạ Tịch Quán lớn hơn cô vài tuổi, đàn ông đều thích gái trẻ mà.
Lục Hàn Đình không hề nhìn Thượng Quan Mật Nhi, anh thản nhiên nói: “Không sao, cô ấy đẹp hơn cô là được.”
“..” Thượng Quan Mật Nhi cứng đò, cô ả khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình.
Rồi Lục Hàn Đình xoay người rời đi, trước khi đi anh nhìn thoáng qua Thượng Quan Mật Nhi: “Về sau đổi xưng hô, cái bóng cuối cùng vẫn là cái bóng, hiện tại chính chủ đã trở về, so với cô ấy, cô chính là hàng giả kém chất lượng, “Lục tiên sinh” không phải là thứ cô có thể gọi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.