Chương trước
Chương sau
Tiểu Bì Bì câu môi, trên khuôn mặt nhỏ tuần mỹ lộ ra ý cười khiêu khích bất hảo: “Vậy thì thật là vinh hạnh của con.”
“Anh trai…” Lúc này Tiểu Tinh Tinh chạy tới, níu Tiểu Bì Bì lại, nóng nảy giải thích: “Anh ơi, anh hiểu lầm rồi, chú này.
là người tốt đó, vừa rồi chú mang giày cho em, còn mua kẹo que cho em.”
Tiểu Bì Bì thế mới biết mình hiểu lầm, cậu cất súng đồ chơi lại, động tác lưu loát cắm về trong túi bên hông mình, cậu ngắng khuôn mặt nhỏ nhìn Lục Hàn Đình: “Chú ơi, hóa ra là hiểu lầm, xin lỗi ạ.”
Lục Hàn Đình thấy Tiểu Bì Bì và Tiểu Tinh Tinh trạc tuổi nhau, chắc là Long Phượng thai, anh gật đầu: “Không Sao.”
Lúc này dì Trương vội vã chạy tới: “Tiểu thiếu gia, tiểu thư: nhỏ, cô cậu sao lại chạy đến sân bay, mau củng tôi trở về đi, vừa rồi tìm không được hai cô cậu thực sự là làm tôi sợ muốn chết.”
Tiểu Bì Bì dắt tay Tiểu Tinh Tinh: “Em gái, chúng ta về nhà đi, chú, tạm biệt.”
Tiểu Tinh Tinh cũng lưu luyến nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Chú ơi tạm biệt ạ.”
Dì Trương mang theo Tiểu Bì Bì Tiểu Tinh Tinh rời đi.
Ba người lên xe, Tiểu Tinh Tinh nhìn về phía dì Trương: “Di Trương, bố là cái gì thế ạ?”
Nghe được Tiểu Tinh Tinh hỏi câu hỏi này, trong lòng dì Trương đau xót.
Bà sờ sờ mái tóc mềm mại củaTiểu Tinh Tinh, dịu dàng giải thích: “Bố và mẹ là một đôi, có hai người bọn họ mới có được tiểu thư nhỏ và tiểu thiếu gia…”
Dì Trương không dám nhiều lời, sợ làmTiểu Tinh Tinh buồn.
*“A..” Tiểu Tỉnh Tỉnh mềm nhũn ghé vào đầu vai dì Trương: “Con biết có ý gì rồi, Cầu Cầu hàng xóm của chúng ta á, bạn ấy có bó cũng có mẹ, bố bạn ấy mỗi ngày.
trở về đều có thể đêm Cầu Cầu ôm thật là cao thật là cao.”
Tiểu Tinh Tinh từ sinh ra đến bây giờ chỉ có mẹ, cô bé nhìn bạn tốt Cầu Cầu được bố ôm cao như vậy lại không hè hâm mộ, cô bé rất thích mái ấm hiện tại của mình.
Nhưng hôm nay khi chú kia bề cô bé mang giày cho cô bé, chú thật là cao nha, cánh tay chú rất có lực, khác xa cảm giác được mẹ ôm. Tiểu Tinh Tinh bây giờ còn không biết đó là một loại sức mạnh đặc biệt thuộc bố, nhưng bản năng cô bé khát vọng và ỷ lại sức mạnh này.
Di Trương không biết nên làm sao để dỗ cô bé, từ khi Bì Bì Tinh Tinh sinh ra bà đã bắt đầu chăm sóc hai đứa trẻ này, nhưng bà cũng không biết bố hai đứa trẻ là ai.
Lúc này dì Trương nhớ lại người đàn ông ban nãy, người đàn ông kia rất anh tuần, bà tưởng tượng đến công chúa điện hạ nhà mình đứng cạnh người đàn ông đó, quả thật là cảnh đẹp nhân gian, trời đất tạo nên một đôi.
Lúc này dì Trương nhìn về phía Tiểu Bì Bì: “Tiểu thiếu gia, về sau chúng ta không thể đơn độc ra ngoài, cậu xem hôm nay tôi đến siêu thị mua chút đồ, giao tiểu thư nhỏ cho cậu, vậy mà khi trở về cậu và tiểu thư nhỏ đều không thấy đâu, cũng may không có xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sao có mặt mũi nhìn nữ vương đại nhân và công chúa điện hạ chứ?”
Tiểu Bì Bì hôm nay có chút không yên lòng, cậu đang suy nghĩ đến Lục Thần Dịch gặp trong sân bay.
Cậu không đuổi kịp Lục Thần Dịch, cũng không biết người đó đến cùng có phải là anh trai cậu không.
“Dì Trương, yên tâm đi, con sẽ không ném em gái đi đâu.”
Tiểu Bì Bì che đậy tất cả suy nghĩ trong lòng, ưỡn bộ ngực nho nhỏ, hùng hồn đây lý lẽ nói.
Dì Trương bị chọc cười.
Buổi tối Tiểu Bì Bì tắm xong rồi đi vào phòng Tiểu Tinh Tỉnh.
Mặc dù cảm thấy trước mặt chỉ số thông minh, trí lực của em gái rõ ràng không đủ dùng, nhưng cậu vẫn rất yêu em gái mình.
Đầy cửa phòng Tiểu Tinh Tinh ra, Tiểu Tinh Tinh vùi thành cục bông trên giường, cô bé kéo chăn bông lên để che đi khuôn mặt nhỏ của mình.
Tiểu Bì Bì thở dài một cái, cũng đã ba tuổi rồi, sao lại thích dùng chăn che mặt ngủ thế này?
Cậu kéo chăn ra.
Vừa kéo Tiểu Bì Bì thấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh còn chưa ngủ, cô bé chu cái miệng hồng nhỏ, trên mặt toàn bộ đều là nước mắt, vô cùng thương cảm.
Tiểu Bì Bì cả kinh, cậu ngồi ở bên giường nhanh chóng lau nước mắt cho Tiểu Tinh Tinh: “Sao, làm sao vậy, sao em khóc, có phải có ai bắt nạt em hay không?”
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy anh trai liền không kìm tiếng khóc nữa, cô bé nghẹn ngào ra tiếng: “Hu hu, anh trai, chúng ta vì sao không có bố?”
Bồ…
Tiểu Bì Bì nghe cái từ này cứng đờ người, cậu cũng không biết mà, cậu cũng chưa từng gặp bó.
Cậu cũng không dám hỏi mẹ, sợ mẹ buồn.
“Anh trai, Cầu Cầu còn có những người bạn nhỏ khác đều có bố, vì sao chúng ta không có… em cũng nhớ bố, em cũng muốn bố ôm em một cái.”
Tiểu Tinh Tinh vươn mềm mại tay nhỏ nắm Tiểu Bì Bì: “Anh trai, trong nhà của chúng ta vì sao không có bó, chúng ta rất hiểu chuyện, bó vì sao không đến thăm chúng ta? Bồ có phải… không thích chúng ta nữa không? Bồ không quan tâm chúng ta rồi…”
“Em gái…” Tiểu Bì Bì ôm Tiểu Tinh Tinh, cậu nhẹ giọng dỗ dành em gái: “Bố chắc chắn yêu thích chúng ta, bố cũng nhớ chúng ta, bố ở một nơi rất nhớ rất nhớ mong chúng ta, chỉ là công việc của bố và mẹ đều rất bận rộn, cho nên tạm thời tách ra đó.”
“Anh trai, vậy bố chúng ta bây giờ đang ở đâu, em thật sự rất nhớ bố, anh trai giúp em tìm bố có được hay không?”
Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt to mong đợi nhìn Tiểu Bì Bì.
Tiểu Bì Bì có chút khó xử, cậu đi đâu tìm bố cho em gái đây chứ, cũng không thể để bố thành xác chết vùng dậy!?
“Anh trai, chúng ta liền tìm bố về nha, anh thấy đó một mình mẹ nuôi chúng ta thật vất vả, nếu như chúng ta giúp mẹ tìm bố về, vậy càng có nhiều người yêu mẹ, giúp mẹ chia sẻ. Anh trai, anh nói xem đúng không?”
Tiểu Bì Bì vừa nghĩ quả thật có lý, mẹ còn trẻ và xinh đẹp như vậy, cũng không thể vì bố chịu cả đời sống cô độc.
Bằng không cậu giúp mẹ tìm một người bố nha!
“Em gái, em thích bố như thế nào?”
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút: “Em thích chú ở sân bay hôm nay ấy, em chỉ muốn chú ấy làm bố em…”
Tiểu Bì Bì đã hiểu, Tiểu Tinh Tinh vòng vo một vòng lớn như vậy, thật ra cô nhóc đã nhắm trúng cái chú trong sân bay kia, muốn chú ấy làm bố.
“Anh trai, anh không thích chú ở trong sân bay sao?”
Tiểu Bì Bì suy nghĩ một chút, cậu cũng rất thích chú kia: “Được rồi em gái, chúng ta trước tra một chút chú kia là làm nghề gì, ít nhất chú ấy cũng phải đủ ưu tú để có thể xứng đôi với mẹ chúng ta, còn phải cường đại hơn để có thể nuôi chúng ta, em nói đúng không!?”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu, hiện tại anh trai nói cái gì đều đúng cả.
Tiểu Bì Bì dẫn Tiểu Tinh Tinh tới máy vi tính trước mặt, cậu cầm bút vẽ ra gương mặt Lục Hàn Đình, sau đó bỏ.
vào trong máy vi tính tiến hành quét hình, rồi sau đó cậu xâm nhập hệ thống dữ liệu lớn toàn cầu, nhanh chóng tìm được tài liệu cá nhân của Lục Hàn Đình.
Tiểu Bì Bì nhìn trang bìa nhảy ra, Lục Hàn Đình, CEO tập đoàn Lục thị, đệ nhất tài phiệt toàn cầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.