Chương trước
Chương sau
Tống Phỉ Phỉ cứng đờ tại chỗ, đầu cô ta vang vọng câu nói kia của Lục Hàn Đình, ngày mai cô ta sẽ biến mắt khỏi Đề Đô.
Hai chân Tống Phỉ Phỉ mềm nhữn, trực tiếp xụi lo trên thảm lông, cô ta biết mình xong rồi, cô ta có gắng leo lên như vậy, thật vất vả mới đến thành phó phồn hoa Đề Đô, cô ta còn đứng bên cạnh người đàn ông như Lục Hàn Đình, nhưng, trong nháy mắt, Lục Hàn Đình đã đạp cô từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Mọi chuyện quá nhanh, hệt như nằm mơ: vậy.
Phòng tổng thống.
Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán đi vào, sau đó đặt cô trên thảm, thân thể đồ sộ áp qua, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Tịch Quán còn chưa kịp đứng vững, nụ hôn đảo điên trời đất đã rơi xuống, bá đạo chiếm đoạt tất cả hô hấp của cô.
Hạ Tịch Quán choáng váng, vươn tay đẩy anh ra.
Nhưng cơ thể người đàn ông như một bức tường, vẫn không nhúc nhích, hai bàn tay to của anh rơi vào trên eo nhỏmềm mại, vừa hôn vừa đầy cô về sau.
Rất nhanh Hạ Tịch Quán liền chống lưng lên cửa sổ sát đất, giữa lúc môi lưỡi giao nhau, anh bật ra chất giọng khàn khàn: “Vừa rồi lúc lợi dụng tôi thì quấn lên người tôi, hiện tại thây ta không có giá trị lợi dụng liên muôn đá văng tôi. Hạ Tịch Quán, cô đủ thực dụng!”
Hạ Tịch Quán thực sự say, đôi mắt cô lộ ra mê ly: “Ưm…
tôi không phải ý này… a!”
Cô đột nhiên hét lên một tiếng.
Lục Hàn Đình thả cô, một tay chống trên vách tường: “Thì thế nào?”
Vẻ mặt Hạ Tịch Quán hoang mang: “Tôi… tôi không có “tiểu đệ đệ”!”
Lục Hàn Đình: “…”
Anh không biết phụ nữ khác say rượu sẽ thế nào, nói chung Hạ Tịch Quán mỗi một lần say rượu sẽ tìm “tiểu đệ đệ” của mình!
Lục Hàn Đình vây cô giữa tường và lồng ngực mình, giơ’ tay tháo cúc áo sơ mi, động tác vừa tà mị vừa cuồng dã: “Vậy “tiểu đệ đệ” của cô đi đâu rồi?”
“Tôi cũng không biết…” Hạ Tịch Quán hoàn toàn bối rối, cô thất kinh bốn phía nhìn một chút: “Nhất định là bị người cướp rồi, có kẻ cướp!”
*Ừm.” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra một thanh âm, anh cầm bàn tay mềm như không xương tay của cô, dẫn cô đến vòng hông to của mình: “Cô xem thử, cái này có phải của cô không?”
Lục Hàn Đình cảm giác mình hiện tại giống như là một con sói xám, mà Hạ Tịch Quán chính là một chú thỏ trắng nhỏ, anh từ từ dụ dỗ cô rơi vào bẫy của mình, sau đó một ngụm nuốt sống cô.
Rất nhanh, Hạ Tịch Quán như bị điện giật rút tay mình về: “Đây không phải là “tiểu đệ đệ” của tôi, đây không phải…”
Lục Hàn Đình nhìn cô, cô như bị dọa, cặp mắt hệt như nai con chạy loạn né tránh, tự dưng lộ ra vài phần cảm giác cắm ky.
Lục Hàn Đình chậm rãi nhéch đôi môi mỏng: “Không phải cô luôn đi tìm “tiểu đệ đệ” sao, sao cô biết đây không phải của cô?”
“Cái này không phải, tôi biết, tôi biết mà, của tôi là “tiểu”, còn cái này là… “đại”…”
Hạ Tịch Quán lời vẫn chưa nói hết, ánh mắt Lục Hàn Đình đã trầm xuống, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng quay đầu tránh được.
Lục Hàn Đình không hôn đến, môi mỏng rơi xuống mái tóc dài của cô, anh thuận thế chôn khuôn mặt tuấn tú của mình trong mái tóc của cô, ngửi mùi thơm trong veo trên người cô: “Hạ Tịch Quán, có ý gì? Cô chơi tôi à?”
“Tôi không có.” Hạ Tịch Quán hai tay ôm cổ anh, cô ngọe cái đầu nhỏ, không rõ nhìn anh: “Không phải anh muốn cơ thể của tôi sao, tôi có thể, tôi có thẻ… đồng ý anh, nhưng anh phải để tôi gặp Dịch Dịch…”
Lục Hàn Đình đột nhiên híp đôi mắt u trầm, tình cảm nóng bỏng nơi đáy mắt tiêu tán vài phần, lộ ra vài phần mỏng lạnh, cô say thành như vậy, còn không quên sứ mạng của mình.
Nếu như không phải vì Dịch Dịch, cô căn bản cũng sẽ không đến tìm anh.
Lục Hàn Đình nhìn chòng chọc cô, sau đó buông lỏng cô ra, xoay người rời đi.
Anh đi?
“Lục Hàn Đình, anh đi đâu vậy?” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đuổi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.