Lục Hàn Đình chau lại mi tâm anh khí, anh tìm Hạ Tịch Quán nhưng người bên đầu dây bên kia quá dong dài, đúng là trà xanh.
Lục Hàn Đình không còn kiên nhẫn, anh trực tiếp bóp gãy điện thoại.
“Alo, bố Dịch Dịch ơi, anh vẫn còn đang nghe sao… Alo, bố Dịch Dịch…” Tống Phỉ Phỉ nóng nảy gọi anh.
Biệt thự Phong Lâm.
Đã tối, thím Triệu khẩn cấp kéo cửa biệt thự ra: “Tiên sinh, cậu đã về?”
Lục Hàn Đình đã trở về, anh ở huyền quan thay giày, sau đó nhìn thoáng qua trên lầu: “Lục Thần Dịch đâu?”
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia đã ngủ rồi.”
*Ừm.” Lục Hàn Đình đáp một tiếng, anh cởi cúc ống tay áo áo sơmi ra, xắn ống tay áo lên vài vòng, lộ ra cổ tay bền chắc và chiếc đồng hò đắt tiền: “Cô giáo Hạ đâu?”
“Tiên sinh, cô giáo Hạ ngủ ở phòng dành cho khách rồi.”
Thím Triệu đáp.
“Đã biết.” Lục Hàn Đình đáp rồi đi lên lầu.
Lục Hàn Đình về tới phòng ngủ chính, nhanh chóng tắm nước lạnh, sau đó anh mặc đồ ngủ lụa màu đen đi ra.
Dùng khăn mặt lau lau mái tóc ngắn ướt nhẹp, rất nhanh đã ném khăn mặt xuống, anh mở cửa phòng ngủ chính ra, vào phòng dành cho khách.
Trong phòng dành cho khách, đèn bàn đang bật, ánh đèn ấm áp tỏa xuống, trên giường lớn mềm mại có một cục bông co ro, Hạ Tịch Quán đã ngủ say.
Lục Hàn Đình đi tới bên giường, anh nhìn cô khuôn mặt nhỏ ngủ say của cô, bởi vì buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ tuyệt Lệ kia như miếng đánh phấn nhỏ vậy, vừa xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404756/chuong-1053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.