Lúc này Lục Hàn Đình cất giọng trầm tháp: “Thím Triệu, chuẩn bị một gian phòng cho khách, cô giáo Hạ đêm nay không về.”
Cái gì?
Thím Triệu khựng lại, bà nhìn Lục Hàn Đình, lại nhìn Hạ Tịch Quán, thím Triệu là người từng trải, lập tức liền hiểu ra gì đó.
“Vậy… tôi sẽ lập tức dọn phòng đây.” Thím Triệu nhanh chóng chạy.
Mặt Hạ Tịch Quán đỏ bừng, cô biết thím Triệu đã đoán được những gì, anh là nam chủ nhân nơi này, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì, nhưng cô về sau sao mà đối mặt thím Triệu được đây?
Lúc này vạt áo của cô bị một cái tay nhỏ kéo lấy rồi, Tiểu Dịch Dịch ngước khuôn mặt nhỏ lo lắng nhìn cô: “Cô giáo.
tiên nữ, mặt cô đỏ quá, có phải bị sót rồi không ạ?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lắc đầu: “Dịch Dịch, cô giáo Hạ không sao, đại khái là… quá nóng thôi.”
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô nói dối trầy trật, đêm nay cô mặc chiếc váy vàng nhạt, lúc này cô và Tiểu Dịch Dịch ngồi trên thảm lông dê, chân để nghiêng, tư thế của cô vẫn rất ngoan ngoãn dè dặt, hiện tại hai cái đùi đẹp vừa mịn lại trắng khép lại thật chặt với nhau, đầu gối uốn lại, hệt như mỹ nhân ngư.
Lục Hàn Đình đứng dậy đi tới, anh quỳ gói ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con, nghiêm trang hỏi: “Lục Thần Dịch, cô giáo Hạ làm sao vậy?”
Tiểu Dịch Dịch chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ đỏ như trái cà chua của Hạ Tịch Quán: “Bố ơi, cô giáo Hạ hình như bị bệnh rồi.”
“Bố xem thử nào.” Lục Hàn Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404742/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.