Hai bố con nhìn nhau, Lục Hàn Đình cũng không gáp, vô cùng kiên nhẫn nhìn Dịch Dịch, cho cậu thời gian mở: miệng.
Mấy giây sau, Lục Thần Dịch há miệng, thế nhưng tiếc rằng trong miệng cậu không phát ra được âm thanh nào, không một tiếng động.
Lục Hàn Đình cũng không biểu lộ ra thất vọng, bởi vì anh biết bây giờ Dịch Dịch rất cần cổ vũ, hơn nữa đây là lần đầu tiên Dịch Dịch mở miệng.
Dịch Dịch chịu mở miệng, đây đã là khởi đầu rất tốt rồi.
Hai bàn tay to của Lục Hàn Đình vô cùng kiên định nắm vai Dịch Dịch, truyền sức mạnh tình thương của bố cho cậu: “Không sao, bố có thể nhìn khẩu hình của con, lúc con nói chuyện há miệng lớn một chút, bố có thể hiểu ý con, rồi giờ nói cho bố biết, con muốn hỏi cái gì?”
Lục Thần Dịch cảm nhận được kiên nhẫn và yêu thương của bó, cậu lần nữa há miệng ra, im lặng nói hai tiếng.
Lục Hàn Đình xem hiểu, Dịch Dịch đang nói mẹ.
Lần đầu tiên Dịch Dịch mở miệng nói là nói hai tiếng “mommy”.
Ánh mắt Lục Hàn Đình rất sâu, sâu đến làm người ta nhìn không thấu trong lòng anh suy nghĩ cái gì, anh buông lỏng vai Dịch Dịch ra, đứng lên.
Lục Thần Dịch ngước đôi mắt bồ đào to tròn nhìn bố mình, không tiếng động nói một câu: “Mommy con có đẹp không?”
Đây là câu hỏi gì thế hả?
Tiểu Dịch Dịch lại muốn hỏi cái này.
Lục Hàn Đình mắp máy đôi đôi mỏng, không trả lời.
Tiểu Dịch Dịch cũng rất chấp nhất vần đề này, không tiếng động hỏi lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404726/chuong-1023.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.