Lục Hàn Đình không đáp.
Lục Thần Dịch: “Bố ơi, hôm nay vì sao bồ lại nổi nóng với bà nội, con lại nghe được tiếng bố đập đồ, mỗi lần bố giận đến như vậy có phải đều là do mommy của con không?”
Lục Hàn Đình vốn không vui, hiện tại sắc mặt càng thêm thâm trầm âm vụ, cô không phải mẹ của con, cô căn bản chưa từng cần con của anh.
Lục Hàn Đình vươn tay, trực tiếp ném bánh ga-tô vào thùng rác, anh mặt không đổi mắp máy đôi môi mỏng: “Đừng ăn nữa, đợi lát nữa ăn cơm.”
A, bánh ga-tô!
Lục Thần Dịch nhanh chóng tụt xuống ghế, cậu chạy đến bên thùng rác định vươn tay nhặt lại bánh ga-tô.
Thế nhưng cổ áo cậu đã bị một bàn tay to kéo lại, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắc cậu lên: “Lục Thần Dịch, sau này không cho phép ăn bánh ga-tô, nghe chưa?”
Lục Thần Dịch bị cấm, cậu nhìn một chút bánh ga-tô trong thùng rác, sau đó vẻ mặt quật cường nhìn về phía Lục Hàn Đình, không muốn, cậu sẽ ăn bánh ga-tô!
Lục Hàn Đình cũng tức giận, anh vỗ lên mông Lục Thần Dịch: “Lục Thần Dịch, bây giờ con không nghe lời rồi đúng không?”
Trong phòng bếp thím Triệu nhanh chóng chạy ra, kéo Lục Thần Dịch đến phía sau mình: “Tiên sinh, ngài làm cái gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, sao lại đánh con. Tiểu thiếu gia ngoan vô cùng, chỉ thích ăn chút bánh ga-tô thôi mà, mỗi lần tâm trạng tiểu thiếu gia tệ chỉ cần ăn một miếng bánh ga-tô tâm trạng sẽ tốt hơn. Chút yêu thích ấy của cậu bé, chúng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404694/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.