Máu thám đỏ chiếc váy dài trên người Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình cúi đầu, nhìn thanh dao cắm trên trái trìm mình, sau đó anh ngắng đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán, tròng mắt của anh tràn ra khiếp sợ, không thể tin tưởng, chợt, cơn đau dâng lên…
Anh không thể ngờ Hạ Tịch Quán cho anh một dao, còn cắm vào trong trái tim anh.
Cô thật sự muốn anh chết đi!
Mặt Hạ Tịch Quán không chút thay đổi, cô vươn gỡ từng ngón tay một của Lục Hàn Đình ra, sau đó xoay người ngồi trên lưng sói, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc dưới ánh trăng sáng tản ra vẻ sáng bóng oánh ngọc, sinh ra vài phần mỹ cảm kinh tâm động phách.
“Ầm”” một tiếng, cơ thể cao to của Lục Hàn Đình trực tiếp ngã xuống.
Hạ Tịch Quán xoay người cưỡi lên lưng sói, cô từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt băng sương nhìn anh: “Lục Hàn Đình, chính anh nói, anh chết, tôi có thể đi.”
Hạ Tịch Quán thu mắt, Lang Vương nhảy vọt lên, thân thể khỏe mạnh đó lấy tốc độ gió táp mưa gào xuyên thẳng về phía trước, sau đó vững vàng đi vào bờ sông thần bí kia.
Trên dòng sông đó xuất hiện hai chiếc thuyền, Hạ Tịch Quán đứng lặng đầu thuyền, trong làn tiên vụ lượn lờ mơ hồ có thể thấy làn váy trắng và suối tóc đen dài của cô lay động, cô theo chiếc thuyền nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, biến mắt ở phía chân trời.
Cô từ đầu đến cuối không có quay đầu.
Hạ Tịch Quán đi rồi!
Lệ Quân Mặc, Lục Tư Tước cùng Thượng Quan Đằng nhanh chóng tiến lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404687/chuong-984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.