Tô Hi nhìn ánh trăng trên bầu trời chậm rãi biến tròn: “Đúng vậy, trăng sắp tròn rồi, Quán Quán, đường về nhà ở đâu?”
Hạ Tịch Quán nhìn về phía trước, phía trước đen đặc một mảnh, ở trong đó dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng vô tận, khiến người ta không dám đặt chân.
Cô nhẹ giọng nói: “Lan Lâu Cổ Quốc rất sớm đã biến mắt trên thế giới này, sau đó lại trải qua đại dương đổi dời, vỏ trái đất vận động, em cảm thấy được Lan Lâu Cổ Quốc đang ở ngay…
giữa vùng biên giới của cắm địa này và Hoa Tây Châu trong.”
Mi tâm tuấn mỹ của Tô Hi khẽ động, anh nhìn về phía phía sau: “Quán Quán, bọn họ đuổi tới rồi.”
Hạ Tịch Quán xoay người, chỉ thấy phía trước tới rất nhiều người, trước hết đập vào mi mắt chính là một dáng người đồ sộ, là Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình mang theo Thượng Quan Đẳng, còn có Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước cùng đi tới.
“Hạ Tịch Quán, Thất công tử, không ngờ chứ gì? Chúng tôi có thể tìm được các người!” Thượng Quan Đằng cười ha ha, có thể đi ra trong trận này nằm trong dự liệu của hắn, chuyện Lục Hàn Đình đợi lúc trở về hắn sẽ từ từ điều tra, hiện tại quan trọng trước mắt hơn chính là Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nhướng đôi chân mày lá liễu tinh xảo, Lục Hàn Đình chính là máu Xích Tử, cho nên bọn họ có thể tìm đến đã ở trong dự liệu của cô.
“Hạ Tịch Quán, trong tay cô câm cái gì đó?” Lúc này Thượng Quan Đằng chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404685/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.