Chương trước
Chương sau
Trưởng công chúa điện hạ chẳng những ngoại tình với chồng, thậm chí còn mang bầu cả con hoang?
Nhìn mọi người quăng ánh mắt tới, Lệ Yên Nhiên theo phản xạ lấy tay che kín bụng mình, cô ta lắc đầu: “Không phải, tôi không mang thai, tôi mới không có thai con của gã này!”
Ngay từ đầu lúc biết mình mang thai, Lệ Yên Nhiên vui vẻ đến điên, đã từng cao hứng bao nhiêu, hiện tại liền châm chọc bấy nhiêu, cô ta hận không thể nôn hết chén thuốc giữ thai mà Lục Hàn Đình vừa đút kia ra.
Thảo nào Lục Hàn Đình đích thân đút cô ta uống thuốc, lúc đó anh nhìn cô ta chắc giống như nhìn một con hề nhỉ?
Tên sẹo kia ngồi vật dưới đất cười lạnh một tiếng: “Trưởng công chúa điện hạ, cô đừng phủ nhận, gần đây cô đều uống thuốc giữ thai, toàn bộ người của vương cung đều biết, đứa bé này thế mà là con tôi, tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần lĩnh cô về nhà làm vợ, lại để cô sinh hạ một thằng con trai mập mạp cho tôi, cũng chính là tiểu điện hạ, như vậy cả đời tôi cũng không cần phải lo nữa, coi như là làm cả tổ tông nở mặt nở mày ha ha ha.”
Lệ Yên Nhiên tức đến run cả người, cô ta xem như là đã biết, cô ta chọc tới một tên vô lại, tên vô lại này sẽ luôn quấn lấy cô ta không buông.
Cho tới nay cô ta muốn leo lên cây đại thụ Lục Hàn Đình, để mình sống vô tư vô lo, ai ngờ đến kết cục của cô ta lại là bị một gã vô lại quấn lấy không buông, tên vô lại này muốn quấn quít lấy cô ta hưởng hết vinh hoa phú quý.
Cô ta bị cắn trả rồi.
Cô ta không muốn gả cho gã này!
Đứa con hoang trong bụng cô ta cũng không cần, cô ta muốn đích thân giết chết đứa con hoang này!
“Bố, mau đuổi tên này ra ngoài!” Lệ Yên Nhiên sắp hỏng đến nơi, cô ta xin Thượng Quan Đẳng giúp đỡ.
Sắc mặt Thượng Quan Đằng càng ngày càng khó coi, ngày hôm nay hoàng gia tấu hài một trận, làm cho dân chúng chê cười, hắn ta lên tiếng ra lệnh: “Người đâu, mau dẫn tên này đi.”
“Mọi người mau nhìn kìa, đây là muốn giết người, nếu như tôi xảy ra điều gì ngoài ý muốn mọi người nhất định phải vì tôi biểu oan(*),hoàng gia giết người! Thượng Quan quân chủ, ngài cũng không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là con rễ của ngài mà, ngài cũng là ông ngoại ruột của con tôi mà, bố ơi!” Tên mặt thẹo dưới đất nhào qua, ôm lấy bắp đùi Thượng Quan Đằng không chịu buông tay, còn thân thiết tình cảm kêu một tiếng “Hố..
(*) Biểu oan: biểu tình cho nỗi oan ức Thượng Quan Đẳng tức muốn ngắt.
Bên kia chen chúc thành đoàn, Hạ Tịch Quán đứng ở một bên nhìn, cô hoàn toàn thật không ngờ cuộc hôn lễ này dĩ nhiên biến thành như vậy.
Thì ra, Lục Hàn Đình căn bản không ngủ với Lệ Yên Nhiên, đứa con trong bụng Lệ Yên Nhiên cũng không phải của anh.
Anh dùng thế thân, tàn nhẫn xử lý Lệ Yên Nhiên.
Hạ Tịch Quán nhớ tới lúc ở cắm địa, cô nói lên anh lên giường với Lệ Yên Nhiên, anh tức giận và thất vọng đến thé, thì ra chân tướng là như vậy.
Thảo nào anh sai cô đến đây hỗ trợ, hỗ trợ là giả, anh chỉ là muốn để cô tới tận mắt nhìn.
Hạ Tịch Quán xoay người rời đi, rời khỏi buổi tiệc đại hôn này.
Mới vừa về hành lang, Hạ Tịch Quán liền thấy dáng người đồ sộ ở phía trước, là Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình đang ở phía trước, đèn cung đình phục cổ trên hành lang soi xuống đầu vai phẳng, lộ ra mị lực đàn ông thành thục và mỹ lệ.
Nhưng Lục Hàn Đình không ở một mình, bên cạnh anh còn có một cô gái, là Tam công chúa Thượng Quan Đẳng – Thượng Quan Mật Nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.