Chương trước
Chương sau
Tô Hi nhìn Hạ Tịch Quán, cô ngồi ở trên thảm cạnh giường, lúc này cả thế giới ồn ào náo động cũng không liên quan gì với cô, thứ cô quan tâm chỉ có chiếc điện thoại kia.
Cô chôn cái đầu nhỏ, giống như một chú mèo hoang bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Tô Hi nâng mắt, anh biết chiếc điện thoại trong tay cô kia đã sớm hết pin, bây giờ đang ở trạng thái tắt nguồn, căn bản không gọi được.
Cô chỉ là ngây ngốc cầm điện thoại, ngây ngốc tự lẫm bẩm với một chiếc điện thoại đã tắt nguồn.
Cô đang nói chuyện với Lục Hàn Đình.
Cô nói với Lục Hàn Đình cô mang song thai, cô nói với Lục Hàn Đình anh làm bố rồi, cô nói với Lục Hàn Đình hết thảy cô rất khỏe, cô còn nói với Lục Hàn Đình nói, cô nhớ anh rồi.
Đêm nay vắng vẻ không chút âm thanh, bi thương trong tim Hạ Tịch Quán lại cuồn cuồn dâng trào từng đợt sóng lớn.
Hạ Tịch Quán nôn nghén càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì mang song thai và trong người có độc, cô gầy đi cấp tốc.
Có đôi khi cô đứng ở phía trước cửa sổ, một trận gió phất động, cũng có thể phất ngã cô.
Hôm nay Hạ Tịch Quán xuống lầu, chuẩn bị ăn, lúc này Tivi LCD phòng khách đang mở, bên trong đang đưa tin sốt dẻo.
MC vô cùng hưng phần nói: “Mọi người đều biết, Lệ Yên Nhiên là thiên kim đại tiểu thư của Lệ gia Đề Đô, thế nhưng trước đó không lâu Lệ Yên Nhiên lộ ra thân thế thật, cô ấy lại con gái ruột của Quận vương Thượng Quan Đằng Hoa Tây Châu, đây cũng chính là nói, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng trở thành trưởng công chúa điện hạ tôn quý nhất của Hoa Tây Châu!
“Mấy tháng trước có đám cưới của hai nhà Lục Lệ ở Đề Đô, Lục Hàn Đình đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc ở Đề Đô tổ chức cuộc hôn lễ thịnh thế cưới Lệ Yên Nhiên, hiện tại Lệ Yên Nhiên trở thành trưởng công chúa điện hạ, vậy Lục Hàn Đình dĩ nhiên chính là phò mã của Hoa Tây Châu.”
“Thượng Quan quân chủ cực kỳ yêu chiều Lệ Yên Nhiên, hôm qua ngài ấy đã chiêu cáo thiên hạ, muốn bổ sung một hồi hôn lễ cho Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên ở Hoa Tây Châu, đến lúc đó mười dặm thảm đỏ, xe hoa dạo phó, cả thế gian đều chú ý.”
“Theo thông tin nhận được, cuộc sống sau khi kết hôn của Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên vô cùng ngọt ngào, trong mật thêm dầu, lần đại hôn này ở Hoa Tây Châu, mọi ánh mắt lần nữa tập trung ở trên đôi vợ chồng son.”
Hạ Tịch Quán nhìn tin tức này, sắc mặt đại biến, cái gì, Lục Hàn Đình chưa chặt đứt quan hệ với Lệ Yên Nhiên sao?
Chẳng những không đoạn tuyệt quan hệ, anh và Lệ Yên Nhiên còn muốn bổ sung một hồi đại hôn ở Hoa Tây Châu?
Anh đang nghĩ cái gì?
Cô trăm phương ngàn kế rời khỏi anh, chính là không muốn liên lụy anh, không muốn anh lại bị khống chế bởi Lệ Yên Nhiên, hiện tại hay lắm, anh còn cùng Lệ Yên Nhiên vướng víu không rõ?
Lúc Hạ Tịch Quán rời khỏi anh đã từng nghĩ, sau này anh sẽ gặp được một cô gái tốt hơn cô, nhưng cô gái này tuyệt đối không thể là Lệ Yên Nhiên.
Chẳng lẽ anh điên rồi?
Hạ Tịch Quán về tới phòng mình, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Tô Hi đầy cửa vào, tự tay đưa phần cơm thơn ngon tiến đến: “Quán Quán, ăn cơm tối.”
Hạ Tịch Quán ngồi ở trên giường, không ngước mắt: “Em không muốn ăn.”
Tô Hi đi tới bên cạnh cô: “Muốn ăn cái này không?”
Trong tay Tô Hi có một viên ô mai.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, chậm rãi vươn tay nhận lấy viên ô mai kia, đặt ở trong miệng mình.
Mùi vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan trên đầu lưỡi, mùi vị này cô không xa lạ, trước đây Lục Hàn Đình cũng cho cô ăn, hương vị giống nhau như đúc.
Khi đó cô cảm thấy rất ăn ngon, nhưng bây giờ, cô không hề thấy ngon nữa.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán từ từ biến đỏ, thực ra thì ngày đó cô ở trong điện thoại nói dối, cô không khỏe, cô không khỏe chút nào.
Cô rất muốn rất muốn nghe giọng nói của anh, dù chỉ một chút.
Nghe một chút là tốt rồi.
Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn Tô Hi: “Tô Hi, em muốn đến Hoa Tây Châu.”
Tô Hi nhanh chóng chau mày kiếm, trực tiếp từ chối: “Không được, Thượng Quan Đằng căn bản cũng không yêu đứa con gái Lệ Yên Nhiên này, cuộc hôn lễ này chính là diễn cho em xem, Thượng Quan Đằng muốn ở Hoa Tây Châu chờ em tự chui đầu vào lưới, Lục Hàn Đình vì sao đồng ý trận đại hôn này, cũng là đang chờ em, tất cả mọi người đều ở nơi đó chờ em, chuyến đi này rất nguy hiểm.”
“Tô Hi, em thừa nhận em đến Hoa Tây Châu là muốn tìm Lục Hàn Đình, em muốn biết anh ấy đến tột cùng muốn làm cái gì, thế nhưng, trong lòng em còn có một bí ẩn, bí ẳn này liên quan đến Lục Hàn Đình, càng liên quan đến cắm địa kia.”
Tô Hi nhìn cô: “Quán Quán, ý của em là?”
Hạ Tịch Quán khẽ gật đầu: “Tô Hi, em dường như… tìm được đường về nhà rồi, chúng ta có thể… về nhà.”
Tô Hi im lặng vài giây: “Tình trạng của em bây giờ, đi gặp Lục Hàn Đình thế nào được?”
“Quyển y điển thứ nhất của mẹ có một châm pháp hồi xuân, ghim châm này xong sẽ nhanh chóng khôi phục dung nhan thiếu nữ, nhưng chỉ có thể duy trì tám giờ, hết tám giờ, em sẽ khôi phục cái dáng vẻ già yếu này, cho nên Tô Hi, đây là tám giờ đồng hồ sau cùng của em, em muốn vĩnh biệt Lục Hàn Đình, vĩnh biệt tất cả quá khứ, sau đó, chúng ta về nhà.”
“Được, chúng ta ngày mai khởi hành, vừa vặn có thể đuổi kịp đám cưới.”
Hoa Tây Châu.
Hôm nay là đại hôn bỗ sung của Lục Hàn Đình Hòa Lệ Yên Nhiên, toàn bộ Hoa Tây Châu giăng đèn kết hoa, mười dặm thảm đỏ, hai bên đường đi đều là hoa tươi cùng lụa mỏng lãng mạn, tất cả dân chúng đều chen chúc ở hai bên, chờ xe hoa đi ngang qua, thưởng thức phong thái của trưởng công chúa điện hạ và phò mã.
Hạ Tịch Quán chạy tới, cô dùng châm hồi xuân, cả người đã khôi phục dung nhan tuyệt lệ tràn đầy tiên khí của thiếu nữ, suối tóc đen dài lay động, xác suất người ta quay đầu nhìn cô là 100%.
Hiện tại cô chen chúc trong đám đông như nêm, chò xe hoa đi qua.
Lúc này bên tai rối loạn tưng bừng, có người hưng phần thét to: “Các người mau nhìn, trưởng công chúa điện hạ và phò mã tới Và rôi kìal”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc xe hoa chất đầy hoa tươi chậm rãi lái tới, trên xe có hai thân ảnh quen thuộc, là Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên.
Hạ Tịch Quán đã rất lâu rồi chưa thấy Lục Hàn Đình, hiện tại đong đầy trong đáy mắt là gương mặt anh tuấn ấy, khó lòng nào dời đi.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc tây trang màu đen được may thủ công, anh tuấn tự phụ, nhiều ngày không thấy, anh càng thêm trầm mặc, hiện tại anh mím môi môi mỏng, trong tư thái cao cao tại thượng lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách.
Ngày hôm nay Lệ Yên Nhiên có thể nói đường làm quan rộng mở, nghênh đón thời khắc cao quang nhất trong cuộc đời, cô ta mặc chiếc váy công chúa, đầu đội vương miện, đang ngồi cạnh Lục Hàn Đình, không ngừng vẫy tay, dường như muốn đi thông báo với toàn thế giới khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình.
Xe hoa đi tới rồi lại đi xa.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chen lên trước, nhưng rất nhanh đã bị hộ vệ ba tầng trong ngoài chắn lại: “Cô là ai, mau lui về phía sau, đây là đường cảnh giới rồi.”
*Tôi muốn tìm trưởng công chúa điện hạ và phò mã của các anh, tôi là bạn của bọn họ.” Hạ Tịch Quán nói.
“Ha ha ha ha, cô là bạn bè của bọn họ, vậy tôi là anh em của bọn họ đấy. Được rồi, đừng khoác lác nữa, trưởng công chúa điện hạ và phò mã là người mà loại phàm phu tục tử như cô muốn là gặp được sao?”
Cảnh vệ áo đen vô tình cười nhạo Hạ Tịch Quán, còn vươn tay đầy Hạ Tịch Quán một cái.
Hạ Tịch Quán lui về phía sau một bước, lúc này trên bờ hông mềm mại của cô vươn đến một cánh tay tráng kiện…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.