Lục Hàn Đình không nhìn Lệ Yên Nhiên, không hề liếc đến dù chỉ một chút, đôi mắt thâm thúy kia chỉ là rơi vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, lằng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu tựa đáy biển.
“Anh Hàn Đình, lời em nói đều là thật, tất cả đều do Hạ Tịch Quán làm, ở trong phòng vệ sinh cô ta còn đoạt điện thoại của em gọi cho người khác!” Lệ Yên Nhiên tâm tình kích động nói.
Lục Hàn Đình không có tâm tình sóng lớn gì, anh vẫn nhìn Hạ Tịch Quán, đôi môi mỏng khẽ động: “Em gọi điện thoại cho ai?”
Hạ Tịch Quán bình tĩnh lắc đầu: “Em không gọi.”
“Gạt người! Anh Hàn Đình, anh đừng tin Hạ Tịch Quán, cô ta đang gạt anh!”
Lục Hàn Đình nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô: “Quán Quán, anh tin em.”
Anh tin em.
Ba chữ này nỗ tung bên tai Lệ Yên Nhiên, cô ta không thể tin nhìn Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, Hạ Tịch Quán đến tột cùng cho anh uống bùa mê thuốc lú gì, ngay cả phán đoán cơ bản nhất anh cũng không có, là nó, thật sự là nó tự lăn xuống, nó tự tay giết con của các người!”
Vừa dứt lời dưới, Lục Hàn Đình nhắc chân, một cước đạp ghế gỗ.
“Rầm” một tiếng, chiếc ghế nát tan.
Không ai thấy động tác của Lục Hàn Đình ra sao, trong nháy mắt, Lục Hàn Đình đã đứng dậy, như quỷ mị rút ra vũ khí bên hông Sùng Văn, anh dùng sức đặt họng súng đen ngòm lên trán Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên ngồi phịch trên mặt đất, là thủ phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404653/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.