Chương trước
Chương sau
Kiều Sâm tiên sinh giận tím mặt, bị cắm cái sừng như vậy, mặt anh ta nhanh chóng trở nên dữ tợn, trực tiếp xông vào túm lấy Dạ Minh Châu mắng: “Con điềm!”
Ngay khi thấy được Kiều Sâm, Dạ Minh Châu trong nháy mắt thanh tỉnh, “a” một tiếng thét chói tai, cô ta hốt hoảng ôm lấy chính mình, hoảng sợ nhìn Kiều Sâm dữ tợn trước mắt, vừa rồi… Vừa rồi cô ta đã làm gì?
“Kiều Sâm, anh nghe em giải thích, em… em không phải tự nguyện, em…”
“Chát” một tiếng, Kiều Sâm tiên sinh giơ tay lên tát Liễu Dạ Minh Châu.
Sự phẫn nộ của Kiều Sâm tiên sinh có thể tưởng tượng được, anh ta tìm Hạ Tịch Quán vẫn còn đang thay Dạ Minh Châu chùi mông, Dạ Minh Châu nhưng lại ở trong phòng anh ta gian díu với đàn ông.
Vừa rồi lời Dạ Minh Châu nói anh ta nghe rõ ràng, Dạ Minh Châu căn bản cũng không thích anh ta, nằm dưới người anh ta còn nhớ đến thằng khác, bất kỳ thằng đàn ông nào đều không chịu nổi khiêu khích này!
Dạ Minh Châu ngã bệt xuống thảm, vô cùng chật vật, Kiều Sâm tiên sinh là một người lỗ mãng, một tát này đánh đều răng cô ta cũng lung lay theo.
“Kiều Sâm, chuyện không phải như thế, anh hãy nghe em nói…” Dạ Minh Châu nước mắt lưng tròng nhìn Kiều Sâm, còn muốn dùng mánh cũ.
Chợt Hạ Tịch Quán cắt ngang lời Dạ Minh Châu, chất giọng thanh lệ mở miệng: “Kiều Sâm tiên sinh, tôi thấy Dạ tiểu thư không phải là người như thế, không bằng chúng ta hỏi thử hộ vệ áo đen này đến tột cùng xảy ra chuyện gì đi?”
Kiều Sâm tiên sinh nhìn về phía hộ vệ áo đen kia: “Mày nói!”
Hộ vệ áo đen nhanh chóng xua tay: “Kiều Sâm tiên sinh, tôi không biết gì cả, tôi vừa đến thì Dạ tiểu thư liền ở trước mặt của tôi cởi quần áo, kéo tôi lên trên giường, là cô ta câu dẫn Ai tôi.
Kiều Sâm tiên sinh vừa nghe hai mắt đã đỏ, anh ta chính là chủ nhân nơi này, hiện tại màn kịch bắt gian này thu hút mọi ánh mắt đám hạ nhân, anh ta mất hết mặt mũi.
Anh ta cảm thấy chưa hết giận, tiến lên kéo lấy mái tóc dài của Dạ Minh Châu. “chan chát” lại vả Dạ Minh Châu thêm hai bàn tay: “Con điểm, mày dám cắm sừng tao, dám trêu chọc tao, lừa dối tao, mày đem tao xoay vòng vòng vui lắm phải không? Hôm nay tao nhất định phải dạy mày một trận nên thân!”
Lại thêm mấy cái tát rơi xuống, gần như muốn nửa cái mạng của Dạ Minh Châu, cô ta muốn xin tha, thế nhưng không có ai giúp cô ta.
*“Hu hu, đừng đánh mà, đau quá, Kiều Sâm, xin anh đừng đánh nữa…” Dạ Minh Châu ôm chính mình, khóc rống.
Kiều Sâm tiên sinh không còn tin cô ta nữa, anh ta ra lệnh nói: “Người đâu, mang con điềm này xuống dưới cho tôi!”
Nói xong Kiều Sâm tiên sinh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Vài hộ vệ áo đen tiến lên, nhanh chóng kéo Dạ Minh Châu xuống, Dạ Minh Châu vẫn còn đang giãy giụa, hai mắt cô ta đỏ bừng, oán độc đến tận cùng nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, đều do mày, do mày hại tao.”
Hạ Tịch Quán toàn bộ hành trình xem cuộc vui, cô cũng không phản ứng Dạ Minh Châu, chỉ lạnh mắt thưởng thức thời khắc chật vật này của Dạ Minh Châu.
Thái độ khinh miệt này của cô chọc tức Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu liền chọn trúng nỗi đau của cô hung hăng đâm xuống: “Hạ Tịch Quán, mày đừng đắc ý, mày bây giờ còn trúng chất độc cải đồng hoàn lão kia vẫn phải dựa vào máu của Lệ Yên Nhiên nuôi sống, mặc dù Lục Hàn Đình không thích Lệ Yên Nhiên, thế nhưng mỗi một lần mày uống thuốc giải đều là do Lục Hàn Đình bồi ngủ đổi lấy ha ha ha.”
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hạ Tịch Quán cũng không có biểu tình dư thừa, nhưng cô khẽ động, chằm chậm đi đến Dạ Minh Châu thấp giọng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: “Gấp cái gì, đám châu chấu bọn mày tao sẽ thu thập từng con, giải quyết mày trước, kế tiếp chính là Lệ Yên Nhiên, bây giờ tao sẽ đi tìm nó ngay để nó đến bồi với mày.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.