Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt sáng nhìn ười đàn ông lúc này đã ngủ say bên người cô, Lục Hàn Đình đang ngủ.
Bởi vì cô đã từng ghim châm ngủ cho bà nội và má Ngô, anh lại là một người rất cảnh giác, nên cô vẫn không dám xuống tay với anh.
Vừa rồi thừa dịp lúc anh phóng túng, cô đâm cho anh một châm.
Hạ Tịch Quán vươn ngón tay trắng nõn của mình vuốt ve ngũ quan tuấn tú ấy, mang theo quyến luyến cùng không nỡ: “Lục tiên sinh, xin lỗi, em phải đi, em đi rồi, anh có thể thoát khỏi Lệ Yên Nhiên rồi, quên em đi nhé!”
Hạ Tịch Quán rời khỏi ngực anh, ngồi dậy, cô mặc từng món đồ vứt bừa trên đất lên, cuối cùng hôn lên trán anh.
Cô mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Trên hành lang, Sùng Văn thấy Hạ Tịch Quán đi ra trong nháy mắt cảnh giác, Hạ Tịch Quán bị cắm túc mấy ngày nay không hề có chút động tĩnh, ngay cả giãy dụa cũng không có, hiện tại Hạ Tịch Quán đột nhiên xuất động, Sùng Văn không hiểu sao có một loại cảm giác boss lớn rốt cục cũng ra tay.
Sùng Văn tỉnh táo hoàn toàn, anh ta biết nếu như Hạ Tịch Quán xảy ra chuyện gì, thiếu chủ nhất định sẽ nạo đầu anh ta.
Anh ta bây giờ là treo đầu trên dây lưng(*) làm việc.
() Thời chiến xưa, người ta thường treo đầu kẻ thù vào thắt lưng để quay về nhận ban thưởng. . truyện tiên hiệp hay
“Hạ… Hạ tiêu thư, đã trễ thế này sao cô lại ra ngoài, thiếu chủ đâu?” Sùng Văn cười.
Vẻ mặt Hạ Tịch Quán nhàn nhạt, cô đắp lại áo khoác ngoài trên người: “Anh ấy ngủ rồi.”
Sùng Văn thấy được cần cổ trắng nõn của Hạ Tịch Quán có dấu ô mai, không cần nghĩ cũng biết nhất định là thiếu chủ nhà mình “trồng” lên.
“Hạ tiểu thư, nếu thiếu chủ đã ngủ rồi rồi, sao cô lại không ngủ?” Ý của Sùng Văn chính là Hạ tiểu thư mau đi ngủ đi.
“Tôi cần xử lý chút chuyện.” Hạ Tịch Quán nhắc chân bỏ đi.
Sùng Văn nhanh chóng cản Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, như vậy không tốt đâu, thiếu chủ đã thông báo, cô không thể chạy loạn…”
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán liếc Sùng Văn: “Thiếu chủ nhà anh chỉ là cắm túc tôi, tôi không đi khỏi làng du lịch này, chỉ là ở bên trong hoạt động, anh có thể đi theo tôi toàn bộ hành trình, huống hồ Thượng Võ giống như cái bóng của tôi 24 giờ theo dõi tôi, bên ngoài làng du lịch cũng đều là người của các anh, lẽ nào anh còn sợ tôi chắp cánh bay mắt sao?”
Sùng Văn nghẹn lời, Hạ Tịch Quán dù sao cũng là đầu tim mà thiếu chủ nhà mình cưng chiều, anh ta hoàn toàn không dám đắc tội, chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy được, vậy tôi đi theo Hạ tiểu thư nhé! Hạ tiểu thư là người thông minh, nếu biết làng du lịch này đều trong khống chế của chúng tôi, giống như tường đồng vách sắy, vậy không nên động tâm tư, tôi tin Hạ tiểu thư nhất định sẽ không có ý gì.”
Hạ Tịch Quán không biểu cảm, nhắc chân đi.
Sùng Văn nhanh chóng đuổi kịp.
Đêm nay nhất định là một cái đêm không ngủ, Kiều Sâm tiên sinh cũng không ngủ, ở trên địa bàn anh ta xảy ra chuyện, anh ta nhất định phải cho Lục Hàn Đình một câu trả lời thỏa đáng, cho nên suốt đêm anh ta liền tra hỏi người phục vụ kia.
Dạ Minh Châu càng không ngủ được, cô ta cũng đi theo.
Kiều Sâm tiên sinh ngồi ở ghế, người phục vụ kia quỳ trước mặt anh ta, lạnh run: “Dạ tiểu thư, cô phải cứu tôi, là cô bảo tôi bỏ thuốc.”
Dạ Minh Châu toàn thân run lên, cô không thể tin nhìn người phục vụ này, Kiều Sâm tiên sinh còn chưa thẩm vấn, cô ta thật không ngờ mình bị bán đứng bất ngờ như thế?
Đồ vô dụng!
Lúc này “bốp” một tiếng, Kiều Sâm tiên sinh đập ly trà bên tay xuống thảm, anh tanỏi giận đùng đùng nhìn về phía Dạ Minh Châu: “Minh Châu, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.